Đại Sắc Đang Nồng

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mạn Châu Sa 2001

Cao ốc Đông Ảnh, phòng họp bộ mỹ thuật.

Bàn hội nghị hình tròn màu trắng, Thẩm Đại ngồi ở góc phía đông nam, đôi mắt trong suốt đào hoa chăm chú nhìn lên màn ảnh, đôi tay gõ nhẹ ở trên bàn.

Lần này Đông Ảnh cần tuyển nhân viên trang phục cho mảng truyền hình và điện ảnh, hơn ngàn người nộp đơn, sau lần tuyển chọn sơ yếu lý lịch chỉ còn lại chỗ cho 20 người. Hai đợt phỏng vấn, bài thi ở vòng đầu tiên, mở ra tấm ảnh chứa trang sức và quần áo, nêu ra chính xác thời đại hoặc phối trang phục phù hợp với thời đại để lên truyền hình và phim ảnh, nhờ vào những yêu cầu đó để kiểm tra xem bọn họ có tìm tòi nghiên cứu trang phục của từng triều đại và có đủ trình độ để phối trang phục lên truyền hình và điện ảnh.

Không khó hiểu, nhà thiết kế quan trọng nhất là linh cảm, không biết gì về các trang phục cổ xưa cũng có thể thiết kế ra một bộ trang phục nổi tiếng, ngược lại đối với trang phục của truyền hình và điện ảnh, nhà thiết kế phải cân nhắc đến vị trí của nhân vật bối cảnh thời đại, từng cử chỉ thói quen. Nước ngoài không đề cập tới nhưng Trung Quốc trải qua mấy triều đại, mỗi triều đại đều có trang phục riêng của triều đại đó, nắm chắc kiến thức cơ bản, nhận được kịch bản thì đó là lúc định ra được phạm vi để tìm tư liệu, không thể tránh khỏi phải bắt đầu từ kiến thức cơ bản.

Nhìn thời gian đếm ngược, Thẩm Đại nhìn về phía đề thi có một chút do dự, nhẹ nhàng nói ra bốn chữ “Giai đoạn triều Minh”.

Nói ra kết quả cuối cùng, ngay sau đó đề thứ mười tám được mở ra, đập vào mắt rõ ràng là trang phục của Phí Văn Lệ trong ( Loạn thế giai nhân) do nhà thiết kế Walter Plunkett nổi tiếng về thiết kế Hí Phục thiết kế mang màu xanh dương với cái tên “Bức màn váy”. Đề mục này có thể là đề mục đơn giản nhất trong các đề mục, khóe miệng Thẩm Đại khẽ nhếch, vội vàng gõ đáp án.

Trả lời xong hai mươi đề, mất mười lăm phút vẫn còn ba phút.

Thành tích của cô được hiện ra, đúng mười hai câu sai tám câu.

Với 100%, cô cũng coi là đạt đủ tiêu chuẩn, đây là điểm thấp nhất của Thẩm Đại từ trước đến giờ.

Thẩm Đại khẽ cắn môi, vì thành tích này mà có chút khẩn trương.

Từ nhỏ cô đã thích phối trang phục, thích những nét đặc trưng riêng của trang phục ở từng thời đại, sơ trung bắt đầu tiếp xúc với thiết kế trang phục, thi đại học thì đăng ký vào khoa mỹ thuật, thành tích của bài chuyên ngành là xuất sắc, nhận rất nhiều giấy chứng nhận, sau khi tốt nghiệp thì thành công được chọn vào công ty điện ảnh Nhị Lưu.

Rất nhiều bạn học hâm mộ cô, chỉ có Thẩm Đại biết, kỳ thật cô rất muốn làm ở công ty điện ảnh lớn nhất trong nước đó là Đông Ảnh, công ty lớn này không nhận những sinh viên tốt nghiệp không có kinh nghiệm, Thẩm Đại chỉ là đi trước người khác tích lũy được một chút kinh nghiệm, tháng trước
vừa nghe nói Đông Ảnh tuyển người, Thẩm Đại lập tức báo danh.

Nhìn lại những điều mình trải qua trong một năm, ba phút bất tri bất giác đi qua, màn hình yên lặng chuyển qua một giao diện khác, Thẩm Đại liếc nhìn cái tên của mình xếp thứ ba.

Thành công được tuyển.

Chỉ hy vọng thành tích này sẽ không ảnh hưởng đến lần phỏng vấn tiếp theo, nếu năm người tuyển một người quá nguy hiểm.

Thẩm Đại đã bắt đầu lo lắng cho bước tiếp theo, nhìn chăm chú người quản lý đi ra khỏi phòng phỏng vấn, sắc mặt của năm người có tên có chút phức tạp rồi đứng lên. Tất cả đều là những người trẻ dưới hai mươi lăm tuổi, lần này Đông Ảnh tuyển chọn cũng có hạn chế tuổi tác, nếu không hạn chế tuổi cũng có rất nhiều tuyền bối có danh tiếng cũng muốn gia nhập Đông Ảnh, nào còn có cơ hội cho những người “tay mơ” như cô?

Làm việc liên quan đến điện ảnh, càng phải chú ý đến lai lịch và người hẫu thuẫn.

“Chúc mừng mọi người, mời mọi người ngày mai đúng 9 giờ sáng có mặt tại đây để tham gia vòng phỏng vấn cuối cùng, cơ hội khó có được, hãy chuẩn bị thật tốt.”

Trợ lý Trương hình như rất bận, dặn dò xong rồi cầm cốc nước đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài.

Thẩm Đại lễ phép cười với bốn người cạnh tranh với mình rồi xách balo lên đi trước một bước.

Thang máy xuống tầng năm, Thẩm Đại nhận được tin nhắn Wetchat của chị Thẩm Tố, nói cô ấy đã tới rồi, sau khi cô phỏng vấn xong thì trực tiếp đi xuống tầng đỗ xe cô ấy đang đợi ở đó. Buổi chiều chị ấy muốn đi Quảng Châu để nhìn mấy người mẫu mới, trước khi đi hứa mời cô ăn cơm, thuận tiện Thẩm Đại đi lấy xe rồi lái xe chị ấy trở về.

Vào thời điểm này, thích mở cửa sổ xe của chị ấy để hóng gió và nhất định Thẩm Đại rất mong chờ chị ấy xuất phát nhanh một chút, nhưng hôm nay không có tâm trạng. Lại nghĩ tới tình hình của chị ở bệnh viện, nghĩ đến bởi vì chị bị gây mê mà mắng Mạnh Triều Đình, sau khi tỉnh lại chị biến thành một người phụ nữ mạnh mẽ hờ hững, mắt Thẩm Đại có chút ê ẩm.

Cô đã từng thấy tình yêu của chị và Mạnh Triều Đình rất nồng nàn, sau khi cưới giống như keo sơn, cô vuốt ve bụng chị rồi nghĩ đến cháu trai hoặc cháu gái của cô, vậy mà đứa bé mới được ba tháng, tiểu tam của tên khốn Mạnh Triều Đình kia đến tìm chị ra oai. Lúc ấy Thẩm Đại đang đi dạo trung tâm cùng với chị, hai chị em đang không cùng ý kiến bởi vì không biết nên chọn màu sắc nào cho hợp, tiểu tam kia trực tiếp giơ video lên để ở trước mặt chị.

Thẩm Đại nghi ngờ chạy tới nhưng chị đã đoạt lấy điện 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện