*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mạn Châu Sa 2001.
6 giờ 53 phút sáng, việc đầu tiên khi tỉnh dậy là tắt đồng hồ báo thức, tóc tai bù xù đi vào phòng bếp.
Rửa mấy quả táo đỏ, ngâm một chút nấm tuyết sau đó đi vào nhà vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý. Đánh răng rửa mặt, buộc tóc rồi đi ra ngoài, cả người hoàn toàn tỉnh táo, nấm tuyết cũng đã ngâm xong. Múc một chút gạo nếp vo sạch rồi đổ vào nồi, trộn nấm tuyết với táo đỏ, đổ nước, đậy lắp, đợi 25 phút.
Hầm cháo thì không cần nhìn, Thẩm Đại tập luyện yoga ở phòng khách khoảng 15 phút, rồi tắm xong đi ra ngoài vừa đúng thời gian.
Khoác khăn tắm đi vào phòng bếp, giống như trước đây, Thẩm Đại chuẩn bị múc cháo ra trước, đợi đến lúc cô thay quần áo xong lúc đó ăn cháo rất thích hợp, không lạnh cũng không nóng. Một người ở bên ngoài, muốn có cảm giác ngủ đủ lại còn muốn ăn uống đúng quy luật mà lại không đi làm muộn thì phải biết sắp xếp thời gian một cách hợp lý.
Cháo mới nấu xong rất ngon, bỗng nhiên nghe được tiếng tí tách từ phòng bếp bên cạnh, lại rất nhanh có mùi thịt lợn nướng thơm đến mê người phả đến.
Mùi thơm quá mê người, Thẩm Đại nuốt một ngụm nước bọt, vừa mới sáng sớm hàng xóm mới đã làm sandwich?
Từng nghe nói, hàng xóm mới là một người đàn ông lại còn là người đàn ông biết nấu cơm.
Thẩm Đại nghĩ tới ba ở nhà, xúc cảnh sinh tình, dùng cơm trước rồi nhắn một tin nhắn: Phòng bếp bên cạnh có mùi thịt lợn xông khói, mùi thơm cũng bay sang bên phòng con.
Ý ở lời nói, người kia không biết làm cơm, bình thường không phải ở quán cơm thì cũng là ở phòng ăn của công ty.
Thẩm Đại hy vọng tương lai mình lấy được người chồng biết nấu cơm, không cần ngày nào cũng làm chỉ cần thỉnh thoảng cho cô chút kinh hỷ là được rồi.
Từ Hàng trả lời rất nhanh: buổi tối em dạy cho anh, học xong làm cho em ăn. Buổi sáng bảo bối ăn gì? Anh không đến được.
Thẩm Đại biết được Từ Hàng hay ngủ dậy muộn, lúc không ở bên cạnh cô thì toàn gõ mấy cái trình tự số hiệu gì đó, một chữ Thẩm Đại cũng không biết, Từ Hàng giải thích cho cô, cô nghe giống như là thiên thư. Chính là bởi vì không hiểu nên Thẩm Đại đặc biệt sung bái Từ Hàng, cảm giác hễ liên quan đến máy tính không chuyện gì là anh không làm được.
Khuấy cháo với táo đỏ và nấm tuyết khiến bố cục của táo đỏ nhìn khá đẹp mắt, Thẩm Đại chụp một tấm hình nhắn vào Microblogging, để cho anh xem.
Nhà có bảo bối: Thèm ăn, (﹃).
Thẩm Đại bật cười, bỗng nhiên xuất hiện một bình luận, nhà sát vách làm được.
Trừ nick chó cắn Lã Động Tân kia còn có thể là ai?
Thẩm Đại nhịn không được hỏi lại lần nữa: Anh thật không thể hack được ip của anh ta?
Từ Hàng: Anh ta dùng ip nặc danh, hơn nữa, anh không phải hacker.
Thẩm Đại: Anh muốn làm gì vậy?
Từ Hàng: bạn trai → Chồng → Làm ba của con em.
Thẩm Đại cười
gửi một cái tát đi, không để ý tới anh, cầm muỗng sứ lên hưởng dụng bữa ăn sáng, tâm trạng vui vẻ.
Thu dọn thỏa đáng, Thẩm Đại cầm theo túi xách lên đường, lúc khóa cửa nhịn không được nhìn sang phía đối diện mấy lần, không biết có gặp được hàng xóm mới hay không.
Lái xe đến bãi đỗ xe của công ty Đông Ảnh, còn nửa tiếng nữa mới đến 9 giờ.
Phòng thiết kế mỹ thuật ở tầng thứ bảy, Thẩm Đại theo sự nhắc nhở của trợ lý Trương ngày hôm qua, đi đến phòng trang phục làm việc, một đường đi qua tổ tạo hình, tổ hóa trang, tổ đạo cụ, bên trong phòng thiết kế đều có nhân viên đang làm việc, so với công ty lúc trước của cô hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
"Thẩm Đại?"
Rất nhanh đến tổ trang phục đã có người gọi tên cô. Thẩm Đại xác định là mình không có người quen ở Đông Ảnh, nghi ngờ nhìn sang, thấy một người đàn ông mặc âu phục, lười biếng tựa vào lan can trên cửa sổ sát đất, tóc ngắn tinh thần lão luyện, mắt hẹp dài, dùng ánh mắt xác nhận tìm tòi nghiên cứu nhìn cô.
Thẩm Đại cũng có một chút ấn tượng với anh ta, là một trong bốn người hôm nay sẽ cạnh tranh với cô.
"Anh tới thật sớm, gặp qua trợ lý Trương rồi sao?" Thẩm Đại cười đi tới.
Hai tay Tống Sân vốn chống ở trên lan can, lúc này quay qua, vừa lúc dựa lưng vào lan can, mắt nhìn bộ đồng phục tạo hình vừa cổ điển vừa hiện đại lại hoàn mỹ phù hợp với cánh cửa, gật đầu với cô một cái, "Gặp rồi, bảo chúng ta đợi ở chỗ này, đến thời gian sẽ có người dẫn chúng ta đi phỏng vấn. Như thế nào, có lòng tin không?"
Anh dựa người cũng cao bằng Thẩm Đại đi giày cao gót, cúi đầu nhìn cô, giọng nói giống như anh trai chăm sóc em gái.
Không lý do nói một cách rất tự tin.
Lần này Đông Ảnh chỉ tuyển dụng một thiết kế sư, anh tự tin nên không để cô vào trong mắt, vẫn còn làm quen, hơn nữa còn không che dấu sự xem thường cô, Thẩm Đại không thích biểu hiện trên mặt, khiêm tốn cười, "Cố hết sức, còn lại giao hết cho số phận."
Bên cạnh có bàn tròn để nghỉ ngơi, chung quanh bày ba cái ghế, Thẩm Đại ngồi xuống, thoải mái nhìn chung quanh.
Hôm nay cô vẫn buộc tóc cao như cũ, mặc váy đầm màu trắng hơi hở vai, lộ phần cổ trắng như tuyết và bờ vai lại càng tăng thêm sức mạnh, đường con như nước chảy hấp