Sáng sớm, không gian tĩnh lặng.La Thục Nghi đã sớm thức dậy, bà đã mặc xong quần áo thể thao, đang muốn đi ra ngoài chạy bộ lúc sáng sớm, nhìn thoáng phòng ăn thì chợt thấy thân ảnh xinh đẹp của Thư Hân, trong lúc nhất thời không thể tin được."Con làm sao dậy sớm như thế?"Phải biết, Thư Hân cực kì lười nhác, thời điểm nghỉ hè, không ngủ thẳng giữa trưa tuyệt đối không rời giường.Thư Hân đang ăn bánh mì nướng, uống sữa bò, nghiêm trang mở miệng nói, " Tối hôm qua con không phải đã nói rồi, phải học tập thật giỏi.
Tranh thủ thi lấy thành tích tốt, để cha mẹ mở mày mở mặt.
Con hoang phế lâu như vậy, đương nhiên muốn dành thời gian học tập.""Con người ai cũng muốn thay đổi trở nên tốt đẹp, mẹ, đừng ngạc nhiên như vậy."La Thục Nghi: ".
.
."Đây đều là những điều bình thường bà dạy bảo Thư Hân, bây giờ làm sao nghe thấy khó chịu như vậy.Con gái mong muốn tiến tới cũng là chuyện tốt, bà cũng không thể phản bác con gái.La Thục Nghi nghĩ nghĩ, giao phó nói, "Con đừng quá mệt mỏi."Nói xong, liền hoảng hốt ra ngoài chạy bộ lúc sáng sớm.Bà cảm thấy, mình có cần có thời gian tiếp thu việc con gái đã thay đổi.Thư Hân buồn cười, đợi lúc bóng lưng của mẹ hoàn toàn biến mất, mới chậm rãi tiếp tục ăn sáng.Đồng thời, cô cũng không ngừng vận chuyển công pháp bên trong cơ thể.Mắt thường không thể nào thấy được,