Sau một trận rối loạn, Thư Hân bị đưa vào bệnh viện.Cô khéo léo ngồi ở bác sĩ trước mặt , mặc cho đối phương kiểm tra, đồng thời lên tiếng trấn an cha mẹ, "Cha mẹ, con không bị thương."Chỉ có cái chân mà thôi, căn bản không cần tỏ ra nghiêm trọng như vậy.Có thể cảm thụ được sự quan tâm từ tình thân đã lâu, cả trái tim Thư Hân giống như bôi mật ong, ngọt ngào tận đáy lòng.Cô hiện tại rất vui vẻ.Lúc định muốn nói thêm gì nữa, bác sĩ không tức thì dùng sức nén vào chỗ sưng đỏ, Thư Hân đau đớn phát ra một tiếng.Nhìn bộ dáng nhe răng nhếch miệng, đâu còn bộ dạng nhu thuận, La Thục Nghi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.Hành vi Thư Hân cứu người không gì đáng trách, bà sẽ không vô cớ khiển trách.Cuối cùng chỉ nhẹ gật đầu với con gái, mới nói,” Bị thương xương cốt phải nghỉ ngơi một trăm ngày, lần này con thật phải ở nhà thành thành thật thật."Bác sĩ cẩn thận kiểm tra một phen mắt cá chân, mở miệng máy móc nói, " không có thương tổn đến xương cốt, không nghiêm trọng.
Trở về nghỉ ngơi vài ngày là được."Thư Triển Trình lông mày nhíu chặt rốt cục cũng giãn ra, ông sờ lên đầu Thư Hân, "Vậy ta tới xem xem mấy người kia."Thư Mỹ Nhạn hôn mê bất tỉnh, Tiền Hồng đau bụng quằn quại, về tình về lý, ông ta cũng phải đi hỏi thăm một chút.Con mắt Thư Hân đột nhiên trở nên sáng tỏ, cô mở miệng không ngừng nói, " cha, con cũng muốn đi."Cô muốn biết, đứa bé trong bụng thẩm thẩm có mạnh khỏe hay không?Đời trước thân thể em trai ốm yếu lúc nào cũng giương nanh múa vuốt, Thư Hân hoài niệm vô cùng.Nhìn con gái tinh thần hoạt bát, Thư Triển Trình cùng La Thục Nghi nhìn nhau một chút, ngược lại là không có cự tuyệt yêu cầu của con gái."Đến cha cõng con."Thư Hân ghé vào trên lưng Thư Triển