Thư Mỹ Nhạn mặc dù rơi bất tỉnh nhân sự, chỉ có một chút vết thương ngoài ra.
Khi được người đứa đến bệnh viện lúc, đã tỉnh lai, cũng không có gì đáng lo ngại.
Thư Triển Trình thấy em gái không có việc gì, trong lòng cũng thở dài một hơi, an ủi vài câu liền dẫn vợ con trở về nhà.
Giày vò lâu như vậy, đã sớm mệt mỏi.
*Thư Hân nằm ở trên giường, không hề có chút nào buồn ngủ.
Cô đang suy nghĩ sự tình phát sinh vừa rồi, cảm thấy như mình vẫn còn nằm trong mộng.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng mông lung, bên trong phòng tối tăm vì thế tăng thêm một tia sáng.
Đến đâu thì hay đến đó.
Huống chi, đây là một chuyện tốt.
Thư Hân chỉ mê mang một lát, ánh mắt liền trở nên kiên định, cô phảng phất giống như lẩm bẩm, "Hệ thống, ngươi vẫn còn chứ?"Bốn phía không một tiếng tộng.
Thư Hân cũng không hấp tấp, liền lặng yên nằm dưới giường.
Rất nhanh, trong óc của cô truyền đến một đạo âm thanh ủy khuất ba ba, "Ta còn tưởng rằng chủ nhân đã đem ta đem quên đi rồi.
"Thư Hân vẫn còn nhớ thương chỗ tốt của hệ thống học bá, lại làm sao mà lại quên được, cô vội vàng nói, " Ngươi cũng nhìn thấy, sự tình hôm nay quá nhiều, ta thật sự không rảnh rỗi.
Hiện tại chúng ta có thể trò chuyện tâm tình một chút?"Mặc dù biết có thể thông qua giải thưởng để nhận khen thưởng từ hệ thống học bá.
Tuy nhiên, quá trình cụ thể, cô cũng chưa rõ tường tận.
Nói lên chính sự, hệ thống lập tức trở nên đứng đắn hơn rất niều.
"Chủ nhân nhắm mắt lại, cảm thụ một chút thương thành tồn tại trong đại não.
"Thư Hân nhanh chóng làm theo.
Một lát sau, một toà nhà to lớn hiện lên ở trước mặt, phía trước còn có treo một tấm biển Kim Bích Huy Hoàng.
Có thể khiến người kinh ngạc chính là, tấm biển bên trên cũng không có bất kỳ chữ viết nào, giống như tòa đại điện này dường như không có tên.
Thư Hân kiềm chế lại đáy lòng của mình, chậm rãi đi vào