Khi Linh Bảo - Bạch Đế sơn thần vừa tỉnh lại, cô cảm giác thần thể của bản thân bị nhốt trong một cơ thể nặng nề, cô thử nghĩ cách thoát ra, nhưng thử vài lần đều thất bại, trong tâm trí, tất cả những kí ức xa lạ chợt ùa về.Nửa giờ sau, rốt cuộc cô đành cam chịu số phận, chấp nhận sự thật.
Thần thể của cô bám vào cơ thể cô gái cũng tên Lục Linh Bảo này, không thoát ra được.Càng kì lạ chính là, linh khí xung quanh núi Bạch Đế trở nên vô cùng yếu, gần như không thể dùng để tu luyện, cô hoàn toàn không thể cảm nhận được sự tồn tại của thần linh khác trong thế giới này, cũng không cảm nhận được giới luật ràng buộc của trời áp đặt lên mỗi vị thần linh.Thông qua trí nhớ của cơ thể nguyên chủ, cô đã biết thời điểm hiện tại, lúc này cô mới hiểu được, thì ra cô đã ngủ năm trăm năm.Chẳng trách cô cảm giác thần lực xói mòn gần một nửa, số lượng tín đồ ít đến mức sắp biến mất.Sức mạnh của thần linh đến từ hai phương thức chính, một là hấp thụ linh khí đất trời để tu luyện, hai là đến từ sự thờ cúng của tín đồ, hai phương thức này kết hợp, tạo thành thần lực.
Phải thực hiện bổn phận của thần mới có thể hấp thụ sức mạnh đến từ sự thờ cúng, cũng chính bởi vậy, cha của Linh Bảo - người đã đến thế giới khác ngao du, trước khi đi đã ép cô phải nhận chức sơn thần Bạch Đế này từ thiên đình.Năm trăm năm không thực hiện bổn phận của thần, không có linh khí bổ sung, cũng không có sức mạnh đến từ sự tôn thờ của tín đồ, cô chỉ có thể tiêu hao thần lực vốn có để duy trì các chức năng cơ thể bình thường.
Vì vậy, một nửa thần lực đã biến mất.Nhưng cũng may thần thức vẫn cảm nhận được tín đồ như cũ, một nửa thần lực còn lại cũng có thể cầm cự một thời gian dài.
Vì vậy, ngoại trừ có thêm một thể xác, dường như cũng không