Người dân trong thôn bàn tán rất sôi nổi chuyện của nhà họ Vương, cho rằng nhà Vương Đống định phá miếu Sơn thần nên mới phải chịu quả báo, người dân lập tức hết lòng tôn kính Sơn thần, cũng bởi vì vậy mà Linh Bảo thu hoạch được thêm tín ngưỡng chi lực của gần hai mươi người.Mà Lưu Quốc Lương mới được 40 vạn, ngày hôm sau đã mua một con lợn to, sau khi giết thịt đã mang lên miếu Sơn thần chuộc lỗi, sợ hãi dập đầu mấy cái mới dám bỏ đi.Linh Bảo vốn đã có ba phần thần thức tâm linh tương thông với miếu thần, một phần ở Thần Điện, một phần ở thổ địa, một phần ở trên tượng thần, vì vậy cô có thể nhìn thấy rất rõ ràng.Vì thế ngay khi Lưu Quốc Lương vừa rời đi, cô đã trực tiếp dùng thần thức của mình để lấy đồ từ bên kia không gian rồi chuyển thịt lợn về nhà.
Có người dân nhìn thấy Lưu Quốc Lương khiêng một con lợn to béo đi cúng Sơn thần, còn tưởng rằng sau khi hắn tế bái xong mình có thể nhặt được của hời, chia nhau ăn thịt, ai ngờ vừa đi vào thì thấy đài cống phẩm Sơn thần rỗng tuếch, chỉ còn lại một ít thịt mỡ.Những người dân muốn trộm lợn lập tức sợ hãi.Phải biết rằng, vừa rồi đám người Lưu Quốc Lương ra về tay không, vậy con lợn béo kia nhất định được để lại trong miếu.
Mà cả một ngôi miếu nhỏ xíu này sao có thể giấu được một con lợn.Vậy hàng trăm cân thịt lợn đã đi đâu?Chắc chắn là bị Sơn thần lấy đi rồi!Tận mắt chứng kiến kỳ tích như vậy, mấy thôn dân có ý định trộm sợ bị sét đánh vội vàng dập đầu tạ lỗi, bày tỏ sẽ không dám có ý nghĩ xấu xa như vậy nữa.
Linh Bảo bất ngờ thu được một điểm tín ngưỡng chi lực, nhìn thức hải của mình càng ngày càng sáng ngời, cô càng cảm thấy hài lòng.Mà Ngô Xảo Trân nhìn một đầu thịt lợn to béo đột nhiên xuất hiện trong nhà mình, kinh ngạc đến mức chỉ biết đứng sững tại chỗ, thậm chí không dám tiến thêm một bước.“Linh Bảo… Chuyện này… Chuyện này