Linh Bảo rút tay lại, nữ quỷ lập tức tỉnh táo lại, sau đó phát hiện ra vừa rồi chỉ là ảo giác."Đó là sự trừng phạt mà cô phải gánh chịu khi gánh phải nợ mệnh.
Nếu một trăm năm sau cô không bị hồn phi phách tán thì sẽ đầu thai vào cõi súc sinh." Nữ quỷ nhất thời sụp đổ mà khóc lớn:“Vì sao! Vì sao! Hắn cùng những anh em lưu manh cặn bã đó của hắn đã c**ng bức tập thể tôi đến chết, vậy mà luật pháp cho phép hắn ung dung ngoài vòngpháp luật, thậm chí bây giờ tôi đã làm quỷ rồi mà còn không thể giết hắn đền mạng!" Oán hận cô ta tích tụ lâu nay đã bị hóa giải, sát ý trong lòng cũng không còn mãnh liệt như trước, nhưng vẫn không cam lòng buông bỏ phẫn nộ.
"Đó là tội nghiệt của hắn ta.
Cho dù hắn không bị trừng phạt ở cõi dương gian, thì sau khi chết hắn vẫn sẽ bị phán xét khi bước vào thông đạo Luân Hồi." Linh Bảo lời lẽ chính nghĩa, đây là lời của thẩm quan thường nói, nhưng làm thần linh cô vẫn phải có nghĩa vụ cho những quỷ hồn biết những quy tắc này.
"Hắn sống không bị trừng phạt, lúc hắn chết bị trừng phạt tôi cũng không nhìn thấy, như vậy có ý nghĩa gì nữa!" Nữ quỷ tiếp tục gào khóc."Được rồi." Linh Bảo thở dài, nữ quỷ này còn rất trẻ đã bị người khác hại chết, không báo thù được thật sự là quá đáng thương, cho dù là cô, cô cũng cảm thấy quy tắc này của Thiên Đạo rất bất công với những người bị hại.
Trước kia cô từng ra tay giúp trừng trị kẻ ác, nhưng sau một vài lần bị phản ứng dữ dội, cô đã tìm ra cách lợi dụng sơ hở.“Đừng khóc nữa, tôi chỉ nói cô không thể giết hắn, đâu có nói là cô không thể tiếp tục hành hạ hắn.
Dù sao cô chỉ cần nhớ điểm mấu chốt là không thể hại chết tính mạng người khác, tôi cho cô thêm bảy ngày, bảy ngày sau tôi