Hắn bước vài bước lại gần, Ngô Xảo Trân già nua chỉ có thể khoanh tay chịu trói, thô lỗ kéo bà sang một bên, sau đó đá bà một cái: “Bà lão Ngô, tôi thấy bà đúng là rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt!”Ngô Xảo Trân đã lớn tuổi, bị đá một cú như vậy, hồi lâu sau vẫn không ngồi thẳng dậy được.
Mấy người dân trong thôn đứng xem đều lộ vẻ không đành lòng, nhưng không có ai dám bước lên giúp bà, thậm chí ngay cả nói cũng không dám nói, bọn họ không dám động vào nhà trưởng thôn.
“Có thể phá được rồi.
” Thấy con giải quyết Ngô Xảo Trân xong, Vương Đống bảo với nhóm công nhân xây dựng.
Máy xúc khổng lồ lập tức hùng hổ tiến vào miếu thờ sơn thần, chiếc gầu kim loại sắc bén được cánh của trục máy nâng lên cao, chỉ sau một thoáng sẽ lập tức đập mạnh xuống tường bên ngoài miếu thờ.
“Dừng tay!”Đột nhiên, giọng nói vô cùng hào sảng của một cô gái vang lên.
Kể cũng lạ, rõ ràng tại hiện trường đang tràn ngập tiếng máy xúc và tiếng người ồn ào nói chuyện, tiếng người đều bị át đi, nhưng một tiếng này lại vô cùng rõ ràng hơn, hơn nữa còn tràn đầy lực uy hiếp lọt vào tai mỗi người ở đây.
Người lái chiếc máy xúc vô thức dừng tay.
“Ồ, sinh viên, không phải cô cũng muốn ngăn chúng tôi phá miếu thờ đấy chứ?”Vương Vĩ cà lơ phất phơ nói.
Nguyên chủ Lục Linh bảo là người duy nhất trong thôn thi đại học, thường xuyên bị Vương Vĩ trêu chọc, gọi là sinh viên, nhưng không phải lời tốt đẹp gì, mà giống như lời mỉa mai một con mọt sách hơn.
Linh Bảo không quan tâm đ ến hắn, cô đỡ Ngô Xảo Trân dậy trước, sau đó nhìn về phía Vương Đống:“Trưởng thôn Vương, miếu thờ sơn thần này cũng là công trình văn hóa, ông tự tiện phá hủy như vậy mà được sao? Còn nữa, ông để con mình đánh người lớn tuổi, không sợ tôi chụp ảnh ông đăng lên mạng à?” Đây là điều cô biết được từ trong trí nhớ của nguyên chủ, nhân viên nhà nước rất sợ bị so sánh rồi trở thành chủ đề bàn tán của dư luận.
“Chụp ảnh của tôi rồi đăng lên mạng?” Vương