"Con anh bị cô ta dạy dỗ như vậy, sau này cũng sẽ chẳng hiếu thảo với anh đâu.
Anh nói xem anh vất vả ngược xuôi vì bọn họ như thế, có nghĩa lý gì không, còn không bằng chết sớm đi cho thoải mái.”Đàm Côn vốn dĩ không phải là người theo chủ nghĩa bi quan, lúc này lại cảm thấy lời kẻ này nói hết sức có lý, đúng vậy, đàn ông sống trên đời này sao mà mệt mỏi quá, chi bằng chết quách đi cho xong."Nhảy xuống đi, nhảy xuống là được giải thoát rồi." Người đàn ông chỉ vào ban công lớn trong phòng ngủ của anh ta và nói.Vì thế, Đàm Côn đờ đẫn đi về hướng kẻ này chỉ, nơi đó có một cửa sổ sát đất, mặt bên có thể mở ra.
Bởi vì nhà có con nhỏ nên giữa giường và cửa sổ có một hàng rào ngăn cách, anh ta thường quen tay ném quần áo mình mặc lên trên đó, bởi vậy suốt ngày bị vợ càm ràm.Đàm Côn trèo qua lan can một cách dễ dàng, mở cửa sổ cạnh sườn ra, cửa sổ này mở ở vị trí ngang hông của anh ta, chỉ cần chúi người xuống thì sẽ lập tức ngã ra ngoài rớt xuống dưới.Gió đêm mang theo hơi nóng của mùa hè thổi lên mặt, Đàm Côn bỗng nhiên tỉnh táo lại, từ trước đến nay anh ta mắc chứng sợ độ cao, nhà lại ở tầng 22, lúc này liếc mắt nhìn xuống liền cảm thấy nhũn hết cả chân, vội vã lui về phía sau một bước.Anh ta đang làm gì vậy? Trước đây anh ta chưa bao giờ đến gần cái cửa sổ này."Anh làm sao vậy, mau nhảy xuống đi chứ!" Giữa đêm khuya khoắt giọng nói của người đàn ông lạ mặt kia từ phía sau truyền đến, quỷ dị đến lạ thường.Anh ta điếng người quay đầu lại nhìn, người đàn ông sắc mặt tái nhợt cái gì chứ, kẻ này tuy rằng mặc quần áo của người nhưng đã hoàn toàn không còn dáng vẻ của con người nữa, đầu giống như một