Linh Bảo cảm giác được sức mạnh tín ngưỡng đang chảy vào trong cơ thể, biết được người đàn ông này đã hoàn toàn tin tưởng mình, thái độ cũng dịu xuống.
Cô vẫy tay, tỏ vẻ không so đo với anh ta, đồng thời khuyên răn: "Bây giờ anh đã biết rồi thì phải có lòng kính sợ đối với quỷ thần.
”"Vâng, vâng, vâng!" Đàm Côn vội vàng nói.
"Quỷ ở nhà anh, phải đến buổi tối mới tìm tới.
Buổi chiều chúng ta sẽ vào thành phố, anh đến nhà em họ gì gì đó của anh chờ tôi trước đi.
" Linh Bảo nói.
Đàm Côn và Linh Bảo trao đổi số điện thoại xong liền ngoan ngoãn đến nhà dì anh ta chờ.
Linh Bảo vừa trở về liền nói với Ngô Xảo Trân chuyện buổi chiều sẽ đi lên thành phố làm phép cho người ta.
Biết Linh Bảo lên thành phố là do được Sơn Thần Bồ Tát "phái đi", Ngô Xảo Trân không chút phản đối, chỉ là bà có hơi lo cho cô, dù sao cô cũng là một cô gái trẻ tuổi, buổi tối một mình ở nhà người lạ không an toàn, suy nghĩ một hồi, bà định bụng sẽ nhờ bà Châu hàng xóm chăm sóc gà vịt heo dê trong nhà giúp bà, còn bà thì sẽ theo Linh Bảo lên thành phố.
Không nghĩ tới Chu Đào Đào đang ngồi đọc sách ở bên cạnh vừa nghe bà nói thế liền nổi hứng: "Bà Ngô, để cháu đi với chị Linh Bảo cho!"Cậu còn trẻ tính vốn tò mò, lại xem nhiều phim cương thi bắt quỷ, rất muốn được tận mắt chứng kiến xem thế nào.
Linh Bảo nhớ tới bà ngoại của nguyên chủ bị say xe bèn nói: "Vậy bà ngoại đừng đi, để Đào Đào đi với cháu là được rồi.
”Thế là đã quyết định xong người đi lên thành phố cùng với Linh Bảo, đến khoảng bốn năm giờ chiều, hai người và Đàm Côn cùng đi bộ tới thị trấn bắt xe lên thành phố.
Khi ba người đến thành phố thì trời đã tối, ngoài đường xe cộ nườm nượp, khắp nơi đều là ánh đèn điện sáng trưng, cả thành phố đèn hoa