Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Lúc Thao Thiết bước vào tẩm điện Ma tôn, mùi máu tươi nồng nặc gay mũi thi nhau phả vào mặt.
Vết máu lớn trên mặt đất hòa vào thảm trải sàn màu đen, dù không nổi bật nhưng vẫn khiến người khác nhìn thấy mà gai người.
Thao Thiết mang hình dạng người không khỏi bước nhanh hơn, trên mặt ngập tràn lo lắng.
Linh thức của nó liên kết chặt chẽ với Thẩm Túc Chi, một khi hắn bị thương, nó sẽ cảm nhận được ngay lập tức.
Lần này cũng không ngoại lệ, nó biết Thẩm Túc Chi bị thương rất nặng.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn che, Thao Thiết rốt cuộc cũng gặp được Thẩm Túc Chi bị thương nặng.
Hắn suy nhược mà ngã trên nhuyễn tháp, hai mắt nhắm chặt, hàng mi dài khẽ run rẩy, tay phải nắm chặt một mảnh vải màu trắng, y phục đen tuyền nhiễm máu đã kết thành mảng hòa lẫn tro bụi, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Thẩm Túc Chi hé tròng mắt mơ hồ, nhìn thấy Thao Thiết hoảng loạn dò hỏi mới yên lòng mất đi ý thức.
Là Ma tộc, Thẩm Túc Chi đã sớm dự liệu được ngày này, tất nhiên hắn sẽ có thủ đoạn bảo mệnh cho mình, đảm bảo hắn sẽ không cứ thế mà chết ở Nhạc Hoa Tông.
Thời điểm hắn bị Nguyên Minh Tử phát hiện cũng không trực tiếp bỏ chạy, mà còn muốn kéo Tống Yến xuống nước, khiến cho đám người chính đạo biết được vị thần cao thượng nhất chính đạo trong lòng bọn họ là một ngụy quân tử từ đầu đến chân.
Nếu thanh danh của hắn hỏng bét, vậy Tống Yến cũng đừng mơ được tiếp tục làm đóa hoa cao lãnh của y.
Nhưng hắn không ngờ, kết cục lại thành ra như vậy.
Trước khi mất ý thức, Thẩm Túc Chi run rẩy nắm chặt mảnh vải màu trắng trong tay, trong lòng lấp đầy hối hận.
–
【 Hệ thống đang tính toán —— hệ thống tính toán xong xuôi, tâm tình nam chính có dao động, giá trị thù hận của nam chính đối với ngài hiện tại là 0, mời ngài tiếp tục cố gắng.
】
【 Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ tiêu trừ giá trị thù hận, thu được 250 tích phân! Vì ngài đã hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, tích phân được thưởng trong các nhiệm vụ tiếp theo sẽ tăng gấp đôi! Hi vọng ngài không ngừng cố gắng, tiếp tục tiến lên! 】
【 Nhờ ngài hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ tự động thăng cấp trong vòng 24 giờ.
Sau khi thăng cấp xong, hệ thống nhất định sẽ mang đến cho ngài thật nhiều kinh hỉ.
Hệ thống tích phân thương thành cũng sẽ được đổi mới, thăng cấp xong sẽ có thời gian giảm giá, hãy đừng bỏ lỡ.
】
Có kinh nghiệm hệ thống tự động thăng cấp lần trước, Tống Yến cũng không có phản ứng gì quá lớn với việc này, trái lại càng thêm mong đợi hệ thống thương thành đổi mới và đợt giảm giá kia.
Dù thứ lần trước đổi chẳng dùng mấy cũng không ngăn được y tin tưởng lần tới mình sẽ đổi được vật phẩm hữu dụng hơn.
Dù sao bây giờ Tống Yến cũng là địa chủ nắm giữ 362 tích phân, muốn đổi cái gì cũng được, không cần phải thèm nhỏ dãi nhìn đống vật phẩm trong thương thành mà không đủ tiền.
Chỉ là ——
Lúc Tống Yến thay quần áo, nhìn chiếc áo ngoài bị rách mất một góc mà rơi vào trầm tư.
Y nhớ hôm nay vẫn chưa từng ra tay mà.
Vậy cái góc áo thiếu hụt này, rốt cục là đi đâu?
Vụ thẩm vấn này cứ như vậy mà hạ màn.
Ngày thứ hai, chuyện đại đệ tử Nhạc Hoa Tông Thẩm Túc Chi có thân phận thực sự là Ma tôn lập tức lan truyền khắp toàn bộ Tu chân giới.
Đám tu sĩ đồng loạt nhốn nháo, nhất thời cũng không biết nên đồng tình hay may mắn.
Đồng tình là đồng tình Nhạc Hoa Tông với Tu chân giới đã coi một Ma tu thành hi vọng trong đám tu sĩ trẻ tuổi suốt nhiều năm như vậy.
Mà may mắn lại là vì bọn họ kịp thời phát hiện đại đệ tử Nhạc Hoa Tông vẫn luôn được mọi người lấy làm tự hào thực chất là Ma tộc.
Nếu việc này để tới đại chiến Tiên Ma mới phát hiện, vậy toàn bộ Tu chân giới toi đời rồi.
Câu “ân đoạn nghĩa tuyệt” mà Tống Yến nói với Thẩm Túc Chi trước Chấp Pháp Đường nhanh chóng lan truyền tới từng phố lớn ngõ nhỏ mọi tòa thành trì.
Bây giờ, đầu đường cuối ngõ đâu đâu cũng đều căm giận mắng Thẩm Túc Chi lòng lang dạ thú, đường đường là Ma tôn lại tới Tu chân giới nằm vùng, còn phụ lòng Phù Hoa chân quân hơn bảy mươi năm ân tình, quả thực không xứng làm người.
Còn có một vài lời đồn đãi khác, tỷ như tông môn to lớn như Nhạc Hoa Tông, sao lại để Ma tu trà trộn vào, còn trở thành thủ đồ chân quân, địa vị cao thượng, làm Đại sư huynh Nhạc Hoa Tông.
Những lời như vậy đều bị những tu sĩ khác cùng bách tính ép xuống, như muối bỏ biển, không đủ gây sóng gió gì.
Nhân cơ hội này, Tống Yến nói với Nguyên Minh Tử muốn ra ngoài du lịch một thời gian.
“Mấy trăm năm qua, ta chỉ thu đồ đệ này, đối