Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Đêm đó, nguyệt hắc phong cao, vầng trăng lưỡi liềm khuất sau tầng mây, màn đêm đen kịt.
Lúc này chính là thời điểm thay ca của vệ binh trong phủ thành chủ.
Thời gian dài bình yên vô sự đã khiến cho vệ binh gác đêm trở nên lười biếng, đầu lĩnh vệ binh thay ca miễn cưỡng ngáp một cái, không chú ý tới một thân ảnh bí ẩn chợt lóe lên cách đó không xa.
【 Chú ý, chú ý, dao động quen thuộc cách đây không xa, thỉnh kí chủ chú ý vệ binh tuần tra xung quanh.
】
Tống Yến nghĩ một câu “biết rồi”, thân ảnh chợt biến mất ở khúc ngoặt.
Nếu không phải hệ thống hô to gọi nhỏ lúc y chạm mặt những quan binh trong phủ thành chủ kia, nói cái gì mà cảm nhận được dao động năng lượng quen thuộc, y sẽ không đi theo bọn chúng tới đây, còn phải ngây ngốc đợi mấy ngày.
Băng qua hoa viên nhỏ, lẩn vào bóng đêm, Tống Yến dựa theo chỉ dẫn của hệ thống đi đến một sân viện khá xa hoa.
Cổng lớn làm từ vàng, trên nạm ngọc thạch, tường viện đều là ngói lưu ly màu sắc rực rỡ, đầy mùi nhà giàu mới nổi.
Tống Yến ngẩng đầu nhìn lên, trên cổng có treo bảng hiệu, trên có ba chữ lớn mạ vàng, Tử Thượng Hiên.
Nếu y nhớ không lầm, ban ngày quản gia đã nhắc qua, nơi này là viện riêng của thành chủ Nguyên thành.
Tống Yến chần chờ, thấy hệ thống trong đầu điên cuồng thúc giục, lại cắn răng bước vào Tử Thượng Hiên.
Vừa vào trong viện, gian phòng bên sườn đã truyền tới thanh âm rên rỉ vụn vặt, hòa với một tiếng lại một tiếng đưa đẩy, càng ngày càng lớn.
Tống Yến bước nhanh, vành tai trong nháy mắt đỏ chót.
Buổi tối, ở Tử Thượng Hiên không người gác đêm.
Một là thành chủ Nguyên thành tự tin cho rằng vệ binh ở bên ngoài đủ sức bao quát toàn bộ phủ.
Hai là tính gã hoan dâm, không thích người khác nghe thấy tiếng giao hoan của gã cùng tình nhân, cho nên Tống Yến chỉ cần tránh thoát vệ binh ngoài kia là tạm thời an toàn.
【 Kí chủ, dao động kia ở ngay trong gian phòng phía trước! 】
Nghe được tiếng máy móc hình như có chút kích động của hệ thống, Tống Yến lặng lẽ đi tới trước cửa gian phòng kia.
Một tiếng “kẽo kẹt” cực nhỏ vang lên, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, Tống Yến tìm một viên dạ minh châu ảm đạm trong kho hàng, chiếu sáng một vùng nhỏ xung quanh mình.
【 Ngay chỗ này.
】
Nghe hệ thống nói, Tống Yến nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn quanh gian phòng.
Nơi này tựa hồ là Tàng Bảo Các của thành chủ Nguyên thành, bên trong trưng bày đầy các loại vật phẩm trân quý.
Tống Yến thậm chí còn nhìn thấy một vị thuốc ở Tu chân giới, tuy cực kỳ phổ thông nhưng ở Phàm giới cũng là vật cực kỳ trân quý.
Một thành chủ nho nhỏ lại có thể sở hữu đồ vật của Tu chân giới, chuyện này đúng là thú vị.
“Cảm ứng được sao? Cụ thể ở đâu?”
【 Hệ thống đang tính toán —— kí chủ, đằng sau bức tường bên tay phải ngài.
】
Tống Yến nghiêng đầu, nhìn theo hướng đó.
Trước mặt là một bức tường trưng bày ngọc khí đồ cổ, sắp xếp chỉnh tề, mỗi một thứ đều có giá trị không nhỏ, nếu dao động năng lượng kia ở đằng sau…
Y tiến lên, chạm vào viên ngọc mã não màu sắc rực rỡ nhất ngay giữa kệ, xoay nhẹ.
Tiếng ma sát nhẹ nhàng vang lên, bắt đầu từ giữa, mặt tường cùng với kệ gỗ chầm chậm tách rời, từ từ lộ ra mật đạo đen kịt phía sau, giống như một động tối không đáy.
【 Kí chủ, dao động càng thêm mãnh liệt, nhưng lại giống như bị bọc trong một cái gì đó, hệ thống không có cách nào nhận biết nó rốt cục là vật gì, thỉnh kí chủ vào mật thất điều tra.
】
Tống Yến giơ lên dạ minh châu, tiến vào mật thất.
Bức tường ở phía sau chầm chậm đóng lại.
Lối vào đen kịt cũng không phải quá dài, chỉ là một đoạn bậc thang đi xuống, đi thêm một chút nữa liền thấy ánh sáng của dạ minh châu ở phía trước.
Cách mỗi một đoạn, trên tường lại nạm một viên dạ minh châu khổng lồ, khiến cho con đường cực kỳ sáng sủa.
Lại đi xuống dưới, chỗ này chính là một gian mật thất không lớn, bên trong cũng không bày mấy thứ quý giá hơn đồ ngoài kia như Tống Yến tưởng tượng, mà ngược lại, ở đây chỉ có một hộp ngọc.
Đặt ngay trên bàn đá giữa phòng.
Đây chính là vật phẩm xuất hiện dao động năng lượng quen thuộc mà hệ thống đã nói.
Tống Yến tiến lên, cầm lấy hộp ngọc.
Chạm vào mềm mại nhẵn bóng, là ngọc thạch phẩm chất thượng giai quý giá.
Trong khi hệ thống hô to gọi nhỏ, Tống Yến mở hộp ngọc ra.
Trong nháy mắt, một luồng dao động linh lực nhẹ nhàng phả vào mặt.
Chỉ thấy trong hộp ngọc có một viên đá màu sắc tươi đẹp, lấp lánh đẹp đẽ, nhìn rất là bình thường, lại làm cho y cảm thấy đặc biệt quen thuộc.
Là đá Thái Hư.
【 Chúc mừng kí chủ tìm được đá Thái Hư, vì hành trình lần này không có trong nhiệm vụ, tích phân sẽ không tăng gấp đôi, chúc mừng kí chủ thu được 20 tích phân! Hiện giờ ngài tổng cộng có 122 tích phân.
】
Đá Thái Hư tổng cộng có ba viên, lần trước mua được một viên trong phòng đấu giá ở Dụ An thành, bị hệ thống lấy đi thăng cấp, mà y đến Phàm giới cũng là vì tìm viên đá Thái Hư thứ hai.
Căn cứ những gì hệ thống từng nói, viên này nằm ở nhà họ Tô Đông Lê Quốc.
Có thể tìm được viên đá thứ ba ở Nguyên thành, thực sự là niềm vui bất ngờ.
【 Kí chủ, hộp ngọc này có thể ẩn giấu dao động năng lượng của đá Thái Hư mà không bị hệ thống tính được, hẳn là một loại vật liệu đặc thù.
Kiến nghị kí chủ giữ lấy, sau này hẳn phải dùng đến.
】
Một giây sau, hộp ngọc cùng với đá Thái Hư xuất hiện trong kho hàng của Tống Yến.
May mà thu hoạch cũng không tệ lắm, không uổng phí công lao y tới phủ thành chủ này.
Chỉ là, đại quân Đông Lê Quốc sắp áp sát, Nguyên thành nằm sát biên giới lại vẫn gió êm sóng lặng như cũ, không hề nhận ra nhà của mình sắp bị chiếm.
Mà gã thành chủ Nguyên thành cả ngày trầm mê sắc đẹp, hoang dâm vô độ kia, ngày vui của gã cũng nên chấm dứt rồi.
Lấy được đá Thái Hư, Tống Yến không lưu luyến chút nào, đi theo đường cũ ra khỏi mật thất, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa Tàng Bảo Các.
Ngay lúc y đang định rời khỏi Tử Thượng Hiên lại đột ngột dừng bước.
Sương phòng bên cạnh vẫn đang truyền ra âm thanh này nọ làm người mặt đỏ tim đập xen lẫn giọng nam tử điệu đà xin tha.
Qua một trận tiếng thở dốc, Bạch Dịch tận lực nói bằng giọng mềm mại.
“Đại nhân, ngài có thể đáp ứng nhân gia một thỉnh cầu nho nhỏ không ~ “
“Thỉnh cầu gì, tiểu mỹ nhân nói đi.”
“Lúc chưa gặp đại nhân, nhân gia có mâu thuẫn nho nhỏ với một ca ca khác.
Người kia cũng được chọn, đại nhân có thể cho y đi không, nhân gia không muốn ở chung một chỗ với y.”
“Được, đều theo mỹ nhân.”
Thành chủ Nguyên thành từng gặp qua nhiều mỹ nhân, đây là người đầu tiên có thể lấy lòng gã trên giường như thế, thỏa mãn lòng tự trọng cực lớn của gã.
Còn Tống Yến mới gặp ban ngày đẹp thì có đẹp, nhưng hậu viện của gã không một ngàn cũng mấy trăm mỹ nhân, muốn nhớ kỹ Tống Yến mới chỉ gặp qua một lần thì sợ là không có khả năng lắm, cho nên gã mới đáp ứng sảng khoái như vậy.
Nghe thấy Bạch Dịch nói vậy, Tống Yến cuối cùng cũng rõ ràng tại sao ban ngày lúc Bạch Dịch rời đi lại nhìn y bằng ánh mắt sâu xa đó.
Hắn đại khái cho là đạt được sủng ái của thành chủ thì lập tức có thể đạp Tống Yến dưới chân, đuổi y đi rất xa, không để cho địa vị của mình lung lay.
Tống Yến chẳng mấy hứng thú.
“Hệ thống, đại quân Đông Lê Quốc đến đâu rồi?”
【 Hệ thống đang tính toán —— đại quân Đông Lê Quốc đã trú đóng ở nơi cách Nguyên thành năm mươi dặm, ngày mai lập tức có thể công thành.
】
Y không có sức diễn trò gia đấu với người không liên quan.
Ngày mai là ngày nguy cấp, đừng nói Bạch Dịch muốn gây sự với y, hắn có thể bảo