Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Cổng vào thôn Cốc có một cây hòe cổ, cành lá xum xuê, xung quanh không có gió, lá cây xanh đen lại nhẹ nhàng đung đưa, dưới vẻ bình lặng lại như ẩn giấu sát khí.
Trong thôn bây giờ vẫn là gió êm sóng lặng, khói bếp lượn lờ.
Tống Yến nhìn về phía bóng lưng Thẩm Túc Chi, trong lòng suy nghĩ: Thẩm Túc Chi liệu có biết chuyện này không? Quy Nhất Phái thông đồng với Ma giới hay là do hắn bày mưu đặt kế? Y ngay lập tức phủ nhận ý nghĩ này của mình.
Thẩm Túc Chi kiêu ngạo như thế, không thể vừa mắt một Quy Nhất Phái nho nhỏ, càng không thể cùng bọn chúng hợp tác.
Ma tu liên thủ với tu sĩ chính đạo, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chủ yếu là xem người đứng đằng sau Ma tu là ai.
Nếu là một kẻ vô danh tiểu tốt địa vị không cao thì còn có thể quy kết là vì lợi ích riêng.
Nếu như người chống lưng là đại năng Ma giới, vậy Ma tôn có thể phải lo lắng một chút cho địa vị của mình.
Thẩm Túc Chi dẫn đầu bước vào thôn Cốc.
Ôn nhu hay ngả ngớn ngày xưa cũng biến mất không còn tăm hơi.
Mặc dù hắn tận lực duy trì thiết lập tính cách như cũ, nhưng Tống Yến vẫn có thể từ gương mặt lạnh lùng và khóe môi mím lại của hắn mà nhìn ra, Thẩm Túc Chi tức giận.
Xem ra trong lòng hắn đã có ứng cử viên.
Không chờ y suy nghĩ rõ ràng, đột nhiên bên tai vang lên tiếng xé gió rất nhỏ.
Linh lực trên người Tống Yến ngay lập tức hình thành kết giới phòng hộ.
Mũi tên phá không mà đến đụng phải kết giới, nhanh chóng hóa thành bột mịn.
Trước khi chúng nó tiêu tan, Tống Yến thấy hắc khí lởn vởn trên đầu mũi tên sắc nhọn.
Đám Ma tu này so với tưởng tượng của y còn gấp gáp hơn nhiều.
Lại nhìn Thẩm Túc Chi bên kia, đồng dạng bị mũi tên công kích nhưng hắn lại không tạo thành kết giới phòng hộ như Tống Yến, mà là lựa chọn phản kích.
Phá Vân kiếm trên không trung xẹt qua một đạo ánh sáng lạnh lẽo, kiếm khí phân tán.
Mũi tên ập tới bị kiếm khí của Phá Vân kiếm cố định trên không trung, sau đó đột nhiên thay đổi phương hướng, quay lại chỗ chúng nó lao tới.
Tống Yến nghe thấy thanh âm luống cuống tay chân tránh né trong góc khuất.
Sau đó, một đám Ma tu mặc hắc y che mặt nhảy ra trước mặt họ, có vẻ như đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, thậm chí tư thế cầm đao cũng chỉnh tề như một.
—— Nhưng nghiêm chỉnh huấn luyện thì thế nào, Tống Yến giải quyết chúng dễ như ăn bánh.
Dù Tống Yến chưa nắm giữ toàn bộ sức mạnh Hợp Thể kỳ, nhưng sau một thời gian không ngừng cố gắng, y bây giờ cách Hợp Thể kỳ chỉ có một bước.
Đám hắc y nhân này chỉ là tiên phong, sau khi bọn chúng bị giải quyết dễ như trở bàn tay, không cần nhắc cũng biết sau màn còn có nhân vật lợi hại khác.
Trong không khí truyền đến uy áp cường đại.
Tống Yến đoán người đến đại khái có thực lực Nguyên Anh kỳ, cùng Thẩm Túc Chi không phân cao thấp, nhưng bởi vì không phân cao thấp với Thẩm Túc Chi, uy áp này đối với Tống Yến mà nói quả thực giống như cào nhẹ vài cái.
Y nhìn về phía uy áp phát ra, lại phát hiện có tới hai người.
Người đi đằng trước không mặc đồ đen, mà học đòi văn vẻ khoác trường bào màu xanh hoa lá, trên y phục toàn là hoa văn phức tạp, trong tay còn làm bộ cầm quạt xếp, nỗ lực để cho mình như một quý công tử nhẹ nhàng.
Nhưng cứ nhìn vào nét mặt kiêu căng không thể nào che giấu nổi của gã cùng với dáng vẻ tham sắc nghiện rượu toát lên từ cái nhìn đầu tiên đã đủ cho thấy gã là giá áo túi cơm hàng thật giá thật.
Tống Yến qua loa liếc nhìn, phát hiện tu vi kẻ này thế mà chỉ có Trúc Cơ kỳ.
Ngược lại là lão già áo xám không mấy bắt mắt phía sau hắn, đã tới Nguyên Anh đại viên mãn.
Thanh niên phe phẩy quạt rung đùi đắc ý nói: “Các ngươi chính là người Bích Tỉ Cung?”
Tống Yến liếc nhìn thanh niên: “Phải.”
Thanh niên khoa trương cười vài tiếng, gấp quạt lại, ngữ khí cảm thán: “Gặp phải Bổn thiếu chủ thật là bất hạnh của các ngươi.”
Tống Yến lúc này đã có thể xác định, gã chắc chắn là thằng đầu đất chưa từng ra khỏi nhà.
Không nói Thẩm Túc Chi từ nhỏ đã bị đưa tới Nhạc Hoa Tông, Ma giới không có mấy người từng gặp hắn, nhưng làm tộc nhân Ma tộc, bọn họ thế mà không biết dung mạo đồ đệ Phù Hoa chân quân tiếng tăm lừng lẫy cả Tu chân giới, đại năng Nguyên Anh Thẩm Túc Chi.
Không phải đầu đất thì là cái gì?
Thanh niên dùng ánh mắt thương hại liếc bọn họ một cái, ra hiệu cho lão già phía sau động thủ Sau đó, căn bản không cần Tống Yến ra tay, Phá Vân kiếm của Thẩm Túc Chi trực tiếp chặn lại lưỡi dao sắc bén của lão.
Trong mắt lão xẹt qua một tia kinh ngạc.
Người trẻ tuổi này cốt linh chẳng qua chỉ hơn một trăm tuổi, tu vi lại không phân cao thấp với lão.
Trong chớp mắt đao kiếm tiếp xúc, trên người lão bùng nổ uy áp cường đại thuộc về đại năng Nguyên Anh, đao trong tay lướt qua thân kiếm, thẳng tắp bổ về phía yết hầu Thẩm Túc Chi.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Túc Chi nghiêng người tránh thoát lưỡi đao, Phá Vân kiếm vòng qua nó đâm vào bụng lão rồi nhanh chóng rút ra.
Hai người đều là tu vi Nguyên Anh, chỉ trong chớp mắt đã qua mấy chục chiêu.
Lão ta bước vào nguyên anh nhiều năm, dù mang theo thương tích cũng có thể cùng Thẩm Túc Chi đánh không phân cao thấp, dây dưa một hồi lâu.
Thanh niên hoa phục thấy Thẩm Túc Chi có thể chiến đấu cùng với cao thủ mình mang đến lâu như vậy, lập tức có chút hoảng loạn.
Gã lặng lẽ liếc nhìn Tống Yến, lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt y.
Thiếu niên trên mặt không có biểu tình gì, trong tay nắm một thanh trường kiếm thoạt nhìn có chút quen mắt, ánh mắt nhìn gã lại giống như đang nhìn người chết.
Thân thể gã run lên, triệu hoán thủ hạ đang ẩn núp run rẩy chỉ vào Tống Yến: “Các ngươi giết hắn cho ta, nhanh, giết hắn!”
Nhưng đám thủ hạ còn chưa kịp bước ra một bước đã thất khiếu chảy máu liên tục, ngã xuống đất bỏ mình.
Thanh niên hoa phục vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy trên người thủ hạ trào ra máu tươi, run rẩy ngã xuống, cuối cùng cũng không giãy dụa được nữa.
Gã muốn chạy, lại hoảng sợ phát hiện mình run chân.
Gã nhìn Tống Yến từng bước từng bước đi về phía mình, hai mắt vì sợ hãi mà trợn lên, so với lúc thường lớn hơn gấp đôi.
Gã lui về phía sau một bước, ngã sõng soài trên đất.
Trên mặt Tống Yến phảng phất như bao phủ sương lạnh, rõ ràng là trời tháng tư, ánh nắng mặt trời còn có chút chói mắt, gã lại cảm thấy cả người phát lạnh, run rẩy không ngừng.
“Rác rưởi Quy Nhất Phái ở chỗ nào?” Y lạnh lùng hỏi.
Gã ta sợ đến mức môi cũng run rẩy: “Trong… Trong gian nhà