Nói xong, Hàn Tri Phản không sấy tóc mà vào thẳng phòng thay đồ.
Khi bước ra ngoài, hắn diện bộ vest lịch lãm, vừa thắt cà vạt vừa đảo mắt nhìn Trình Vị Vãn đang đứng ở ban công. Dường như cơn tức giận vẫn chưa qua đi, hắn dùng giọng gay gắt nói: “Em yên tâm, đợi khi món nợ giữa hai ta trả sạch rồi, em có muốn ở lại tôi cũng không để cho em ở lại đâu.”
Vừa nói xong, Hàn Tri Phản siết chặt nút cà vạt rồi cầm ví tiền và điện thoại rời đi mà không thèm ngoảnh lại nhìn.
----
Từ ngày hôm nay, Hàn Tri Phản lại bắt đầu về nhà mỗi ngày.
Khác với khoảng thời gian mỗi ngày đều về nhà trước đây, lần này hắn và Trình Vị Vãn quay trở về trạng thái như hai người xa lạ. Hai người không nói chuyện với nhau, đến nhìn cũng không thèm nhìn nhau, dường như trong mắt cả hai, đối phương đều không tồn tại. Khi đêm đến, Hàn Tri Phản và Trình Vị Vãn lại có quan hệ thân mật, nhưng những tiếp xúc da thịt đó đều diễn ra thầm lặng không chút tiếng động. Cô nhắm mắt không nhìn hắn, sau khi chuyện kết thúc thì lập tức rời nhau. Hai người đều ngủ ở mép giường, để lại khoảng trống lớn ở giữa.
Người làm trong nhà đều cảm thấy có gì đó không đúng ở hai người, nhưng không ai dám hỏi.
Mấy hôm nay, Trình Vị Vãn đều cố gắng liên lạc Trình Vệ Quốc. Nhưng cũng như hôm sinh nhật cô, toàn bộ các cuộc gọi và tin nhắn của cô cho Trình Vệ Quốc, ông đều không trả lời.
Mãi cho đến thứ ba của tuần kế tiếp, Trình Vị Vãn mới biết được về tình hình của Trình Vệ Quốc thông qua weibo của ông.
Mười giờ trưa nay ông đã đến Bắc Kinh, hiện đang ở khách sạn Bốn Mùa.
Sau khi dùng bữa trưa, Trình Vị Vãn dỗ cho Trình Hàm ngủ xong thì quay trở về phòng, thay một chiếc đầm xinh đẹp khác rồi xuống nhà.
Quản gia đang ngồi ở phòng khách xem tivi, nhìn thấy Trình Vị Vãn, người vốn không hay ra khỏi nhà nhưng hôm nay lại ăn mặc đẹp đẽ như vậy liền có chút bất ngờ: “Trình tiểu thư, cô
ra ngoài à?”
“Vâng.” - Trình Vị Vãn gật đầu, lấy từ kệ giày ra đôi giày cao gót duy nhất mà mình mang đến nhà Hàn Tri Phản.
Quản gia: “Có cần tôi cho tài xế chở cô đi không?”
Trình Vị Vãn lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Quản gia không miễn cưỡng Trình Vị Vãn: “Vậy cô đi đường chầm chậm thôi nhé, có việc gì thì cứ gọi về nhà.”
Trình Vị Vãn không trả lời, chỉ cười đáp lại quản gia rồi mở cửa ra ngoài.
Đến cổng của khu nhà biệt thự, Trình Vị Vãn lấy điện thoại gọi một chiếc xe tới.
Xe ở gần đó nên nhanh chóng đến đón Trình Vị Vãn.
Đường lúc xế chiều không có nhiều xe, khoảng 20 phút sau xe đã đến khách sạn Bốn Mùa.
Trình Vị Vãn vừa xuống xe vừa dùng điện thoại để thanh toán.
Trình Vị Vãn không biết Trình Vệ Quốc cụ thể đang ở phòng nào của khách sạn Bốn Mùa. Sau khi bước vào sảnh khách sạn, cô lập tức đến quầy lễ tân hỏi: “Xin chào, cho tôi hỏi Trình Vệ Quốc đang ở phòng nào?”
Người đứng ở quầy lễ tân tiếp chuyện Trình Vị Vãn là một cô gái rất trẻ, sau khi nghe hỏi, cô liền lắc đầu xin lỗi: “Xin lỗi cô, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách.”
“Tôi không phải phóng viên cũng không phải người hâm mộ, tôi là con gái ông ấy…” - Trình Vị Vãn sợ cô gái ở quầy lễ tân không tin, bèn lấy hộ khẩu và chứng minh thư của mình ra.
Nhân viên lễ tân nhận lấy hộ khẩu và chứng minh thư, sau khi nhìn qua vẫn có chút nghi ngờ hỏi: “Cô là con gái của ông Trình mà lại không biết ông ấy đang ở phòng nào sao?
Câu hỏi này đã làm cho Trình Vị Vãn sắc mặt ảm đạm.