Editor:Sênh Ca
Beta: Stuki°°
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô biết có người thực ôn nhu hôn môi cô. Cô nỗ lực mở to mắt ra xem, thấy được khuôn mặt của Hạ Dư Quang.
Anh ấy làm cô rất đau, nhưng lại làm cô thực hạnh phúc, cô thẹn thùng, ở đêm đó cũng không dám phát ra âm thanh, nhưng cô cuối cùng vẫn là không nhịn xuống, nức nở gọi tên anh ấy: “Dư Quang.”
Tỉnh lại, cô mới biết được, việc này không phải giấc mơ, cô không biết làm sao, rồi lại có chút nho nhỏ hạnh phúc.
Cô tưởng, Hạ Dư Quang đêm đó che chở đối đãi với cô như vậy, có phải hay không chứng minh anh ấy cũng là thích cô, nhưng cô đợi rồi lại chờ, cũng chưa không chờ được tin nhắn của Hạ Dư Quang ca ca. Cô tưởng có phải hay không Hạ Dư Quang bởi vì thân thể suy yếu, không dám chủ động tới tìm cô, vì thế cô liền chủ động tìm anh ấy.
Cô ngàn tưởng vạn tưởng, không nghĩ tới, cô lấy đủ dũng khí để tỏ tình với anh ấy, tự nhiên lại là Hạ Quý Thần.
Càng làm cho cô không dám nghĩ chính là, đêm đó, người cùng cô triền miên, tự nhiên cũng là Hạ Quý Thần.
Cô rõ ràng đã gửi tin nhắn cho anh Dư Quang, sau đó, cô lật xem di động, mới phát hiện, cái tin nhắn kia cô gửi cho anh Dư Quang tới đón cô. Cô lại lưu làm tin nháp, căn bản không gửi đi ra ngoài……
Thì ra tất cả, đều là cô đã lầm.
Cô thích anh trai của người bạn thân quan trọng nhất. Cô lại lên giường với người mà cô xem là bạn tri kỷ nhất.
Thế giới của cô trở nên vô cùng hỗn loạn, cô không biết chính mình nên như thế nào đối mặt Hạ Dư Quang, cũng không dám cùng Hạ Quý Thần có bất luận cái gì qua lại. Cô không còn con đường khác, duy chỉ còn một con đường, chính là thoát đi, thoát đi Tô thành, thoát khỏi anh Dư Quang, thoát khỏi Hạ Quý Thần, thoát khỏi giấc mộng hoang đường vô cùng kia!
_____
Theo thời gian trôi qua, cô
thời niên thiếu khi đối với anh Dư Quang có cảm tình ngây thơ tuổi trẻ, đã phai nhạt rất nhiều. Nhưng chuyện cũ bốn năm trước kia mang cho cô thương đau vô cùng, đặc biệt là ở đêm đó, Hạ Quý Thần xé nát quần áo của cô, nói những lời đâm xéo lòng cô, rõ ràng đã qua lâu như vậy, mỗi khi nhớ tới đều có thể làm cho cô tâm trí rối loạn một trận.
……
Lòng bàn tay cô nắm chặt lấy di động, bỗng nhiên di động lại rung lên, còn kêu: “Leng keng”.
Quý Ức đem tinh thần vội vàng kéo về, nhìn về màn hình di động, đại khái là anh Dư Quang thấy cô chậm chạp, chờ đến khi cô hồi phục tinh thần, lại gửi thêm tin cho cô: “Mãn Mãn, anh là Hạ Dư Quang, em không nhớ rõ anh sao?”
Quý Ức mở khóa màn hình di động, gõ vài cái, gửi qua: “ Anh Dư Quang, đã lâu không gặp.”
“Là đã lâu không liên hệ, vừa lúc anh tới Bắc Kinh xem Quý Thần, nghĩ đến em cũng ở Bắc Kinh, liền muốn gọi điện thoại báo cho em, em chừng nào thì có thời gian? Chúng ta cùng gặp mặt đi.”
Nếu là đổi thành bốn năm trước, cô cùng Hạ Quý Thần vừa mới xảy ra sự việc hoang đường kia, Quý Ức nghĩ chính mình vô pháp đối mặt Hạ Dư Quang. Còn may, hiện tại những tình cảm tuổi trẻ đã qua, đã theo thời gian trôi đi làm cô sắp tìm không thấy dấu vết gì, lại có tin tức của anh ấy, cô có cũng chỉ là cảm khái nhiều năm không thấy bạn tốt.
Quý Ức không bài xích cùng Hạ Dư Quang gặp mặt, sảng khoái đáp ứng rồi trả lời: “Được ạ, anh Dư Quang, anh khi nào thì có thể? Anh quyết định địa điểm cùng thời gian, thông báo cho em là được ạ.”
……
Ngày hôm sau giữa trưa, Quý Ức liền nhận được thời gian và địa điểm cùng anh Dư Quang tới gặp mặt.