Trình Hàm vừa làm phẫu thuật trước đó không lâu, sau khi nhận được cuộc gọi từ quản gia của Hàn Tri Phản, suy nghĩ đầu tiên lấn át đầu óc hắn là Trình Hàm xảy ra chuyện.
Hắn vừa gọi điện thoại cho bác sĩ La, vừa quay đầu xe chạy về hướng nhà ông ấy.
Đến được nhà của bác sĩ La, bác sĩ La nhận được cuộc gọi của Lâm Sinh thì đã cầm hộp thuốc và đứng trước cổng chung cư đợi.
Bác sĩ La lên xe, chưa kịp thắt dây an toàn thì Lâm Sinh đã đạp ga chạy đi.
Xe mới chạy vào trong sân của biệt thự, quản gia nghe thấy liền mở cửa ra.
Xe dừng hẳn, Lâm Sinh và bác sĩ La dường như xuống xe cùng lúc, họ đều không để ý tới lời chào của quản gia, người trước người sau đi vào phòng, thay dép ra và lên lầu.
Trên đường tới đây, Lâm Sinh đã nói suy đoán của mình cho bác sĩ La biết, hai người họ đều nghĩ rằng Hàn Tri Phản cuống lên như vậy là vì Trình Hàm.
Cho nên khi lên tới lầu hai, hai người họ không hẹn mà cùng đi về hướng phòng của Trình Hàm.
Chỉ là chưa kịp đi tới cửa phòng của thằng bé thì đã nghe thấy tiếng bước chân của Hàn Tri Phản, phòng ngủ không đóng cửa, đúng lúc hai người họ đang đi qua, hắn liền gọi: “Ở đây.”
Lâm Sinh và bác sĩ La cùng dừng bước.
“Hàm Hàm xảy ra chuyện gì?” - Lâm Sinh nghe thấy tiếng của Hàn Tri Phản, vốn định hỏi câu này, chỉ là chưa kịp nói ra thì nhìn thấy Trình Vị Vãn đang nằm trong phòng.
Lâm Sinh lập tức im miệng, nuốt hết lời muốn nói vào trong bụng.
Bác sĩ La đi vào phòng, đem hộp thuốc đỏ để trên đầu giường rồi bắt mạch cho Trình Vị Vãn.
Mãi đến khi bác sĩ La tiêm cho Trình Vị Vãn, kê thuốc xong và đi ra khỏi phòng thì Lâm Sinh đứng ngay cửa mới nhúc nhích, né sang một bên nhường cửa.
Hàn Tri Phản đích thân tiễn bác sĩ La xuống lầu, bảo quản gia sắp xếp đưa ông ấy về nhà.
Lâm Sinh không xuống cùng, vẫn đứng ngay cửa phòng ngủ, nhìn chằn chằm Trình Vị Vãn đang nằm trong phòng.
Trong chốc lát, Hàn Tri
Phản đã quay lại.
Lâm Sinh liếc nhìn Hàn Tri Phản một cái, từ trong ánh mắt của Lâm Sinh, Hàn Tri Phản biết hắn ta có chuyện muốn hỏi, hắn không vội nói chuyện với Lâm Sinh, chỉ đưa tay khép cửa phòng lại, sau đó mới chỉ về hướng phòng sách, ra hiệu cho Lâm Sinh theo mình qua đó.
Bước vào phòng sách, Hàn Tri Phản chỉ vào sofa, chưa kịp nói với Lâm Sinh chữ “Ngồi”, thì Lâm Sinh đã đóng cửa lại và nói trước: “Tối nay anh sốt ruột gọi điện thoại cho tôi là vì cô ấy sao?”
Hàn Tri Phản ngồi trên sofa, không trả lời câu hỏi của Lâm Sinh, lập lại chữ định nói lúc nãy: “Ngồi.”
Lâm Sinh không ngồi, hắn nhìn chằm chằm Hàn Tri Phản, tiếp tục truy hỏi: “Rốt cuộc có phải là vì cô ấy không?”
Hàn Tri Phản cụp mi mắt xuống.
“Hàn Tri Phản…”
Lâm Sinh lại lên tiếng, hắn chỉ gọi tên của Hàn Tri Phản thôi, Hàn Tri Phản liền trả lời: “Anh nói đúng…”
Câu trả lời của Hàn Tri Phản hoàn toàn không liên quan gì đến câu mà Lâm Sinh đang hỏi, Lâm Sinh thấy lạ: “Cái gì?”
Hàn Tri Phản lại im lặng.
Lâm Sinh: “Anh nói cái gì? Cái gì mà tôi nói đúng?”
Lâm Sinh thấy Hàn Tri Phản vẫn không có biểu hiện trả lời, hắn nhịn không được, cau mày lại, một người trước giờ không biết nhẫn nại như hắn vừa lên tiếng hỏi tiếp, cuối cùng Hàn Tri Phản mới chịu mở miệng: “… Tôi không còn là tôi nữa rồi…”
Lâm Sinh càng không hiểu, hắn sốt ruột đến mức giọng cũng có chút gấp gáp: “Cái gì chứ, cái gì mà anh không còn là anh? Anh không là anh thì là ai?”