Đó là người cùng đến phòng vệ sinh với ông ta, Trình Vệ Quốc không đợi Trình Vị Vãn lên tiếng đã cất lời: “Người trong đó sắp đi ra, cô đi ra khỏi nơi này mau!”
Trình Vị Vãn không nhúc nhích.
Tiếng nước trong phòng vệ sinh đã ngưng lại, chỉ có tiếng bước chân vọng đến.
“Đi mau!” - Trình Vệ Quốc nhìn Trình Vị Vãn nói khẽ một câu.
Ông ta thấy Trình Vị Vãn không nhúc nhích, trừng mắt nhìn chằm chằm Trình Vị Vãn, sau đó liền đi lướt qua Trình Vị Vãn, đi đến chỗ thư viện, đứng bên ngoài chờ đợi.
Hình bóng của Trình Vệ Quốc, một giây trước còn xuất hiện ở cửa thư viện, một giây sau, người cùng đi đến phòng vệ sinh với ông ta cũng đi ra.
Người đó thấy Trình Vị Vãn, bước chân có chút trì hoãn, gật đầu lễ phép chào hỏi với Trình Vị Vãn, sau đó thì lướt qua người Trình Vị Vãn đi đến trước thư viện.
Sắc mặt Trình Vệ Quốc khó chịu nhìn Trình Vị Vãn, nhìn thấy người đi cùng mình đến phòng vệ sinh, thì gương mặt lập tức tươi cười.
Như lúc trước, hai người Trình Vệ Quốc tiếp tục nói cười, cùng nhau trở về hội trường lớn.
Âm thanh nói cười của hai người có hơi lớn, tiếng cười cởi mở của Trình Vệ Quốc xuyên thấu qua cửa sổ của thư viện, lọt vào tai của Trình Vị Vãn đang đứng đó.
Người cô hơi run, liền cúi đầu.
Hàn Tri Phản đứng xa xa, đã trông thấy rõ tất cả, qua một lát, bả vai Trình Vị Vãn nhè nhẹ run rẩy.
Trình Vệ Quốc dường như rất ghét đứa con gái này… Như trong lời nói của họ khi đang tán gẫu, hình như có nhắc đến chuyện cô ấy chưa cưới gả đã có thai, khó trách vì thế nên Trình Vệ Quốc cảm thấy mất mặt sao, vì thế nên mới đối xử với cô ấy như vậy sao?
Chỉ là, rốt cuộc giữa họ cũng là quan hệ cha con, dù cho Trình Vị Vãn sinh ra Trình Hàm, để cho Trình Vệ Quốc xấu hổ, nhưng ông ta cũng không cần thiết phải đối xử với Trình Vị Vãn như thế chứ? Thái độ
như thế, như là hận có được đứa con gái như thế này…
Trình Vị Vãn đứng trong hành lang một lúc lâu mới quay người đi đến cửa ra vào thư viện.
Hàn Tri Phản sợ Trình Vị Vãn phát hiện ra, nhanh chóng trốn đi.
Trình Vị Vãn đi rất chậm, Hàn Tri Phản đợi cô ấy đi xa một đoạn rồi, mới cất bước mới bắt kịp cô ấy.
Có thể vì phát sốt làm cô ấy rất khó chịu, đến chỗ trường đại học y Bắc Kinh, cô ấy mới bắt một chiếc taxi, nhanh chóng lên xe.
Hàn Tri Phản nhớ rõ biển số xe taxi, sau đó mới đến bãi đỗ xe mà lấy xe, đi theo hướng đi của chiếc taxi, chạy một đoạn thì đã tìm được chiếc taxi đó.
Cách xe taxi một khoảng, Hàn Tri Phản mới nhận ra, Trình Vị Vãn muốn trở về biệt thự chỗ hắn ở.
Hắn đi theo chiếc taxi, chạy đến cổng biệt thự liền dừng xe.
Không bao lâu, chiếc xe chở Trình Vị Vãn đã rời khỏi khu nhà hắn.
Hắn biết, Trình Vị Vãn đã về nhà rồi.
Buổi chiều còn phải họp ở công ty, Hàn Tri Phản ngồi lại trong xe, lại chẳng có ý muốn quay về công ty.
Cảnh tượng Trình Vị Vãn gặp Trình Vệ Quốc còn ở trong tâm trí của hắn, hình ảnh ấy lặp đi lặp lại, nhiều đến nỗi trong lòng hắn còn thấy hốt hoảng.
Lúc Trình Vị Vãn đi ra khỏi nhà, quản gia đã gọi điện để báo cho hắn, bây giờ cô ấy về nhà, quản gia lại gọi để báo cho hắn.
Hàn Tri Phản đợi quản gia nói xong, nhắn lại một câu gọi bác sĩ La đến một chuyến, rồi để điện thoại xuống.
Hắn cũng không biết chính mình ngồi trong xe đã ngồi bao lâu, điện thoại hắn lại có một cuộc gọi đến…