"Sau khi Hàm Hàm từ bệnh viện trở về nhà, Mộ Thanh nhờ chị dâu cô ấy chăm sóc Hàm Hàm."
"Lúc đó tôi vẫn còn đang bệnh, thậm chí có một lần nghiêm trọng nhất, tôi uống cả một lọ thuốc ngủ."
"Sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình ở trong bệnh viện, bởi vì phải rửa dạ dày nên rất khó chịu."
"Ở bên cạnh, mắt Mộ Thanh đỏ hồng, cô ấy vừa mắng tôi ngốc, không biết suy nghĩ, vừa nói tôi đi rồi thì Hàm Hàm phải làm sao bây giờ?"
"Thật ra lúc đó Mộ Thanh nói nhiều thứ như vậy, nhưng một chữ tôi cũng không nghe vào tai, là do Hàm Hàm nằm bên cạnh đột nhiên khóc lên, khóc không dứt, khóc cho đến khi tôi nhận ra, tôi đã có con, đứa con mà tôi đã liều sống liều chết bảo vệ... nó được sinh ra rồi! "
"Cũng từ lúc đó, tôi bắt đầu tự khuyên nhủ bản thân. Từng ngày trôi qua, tôi đặt toàn bộ sự chú ý của mình trên người Hàm Hàm, mỗi một ngày Hàm Hàm dần lớn lên, tâm trạng của tôi cũng tốt lên từng chút một."
"Thời gian trước tôi làm biên kịch, tuy kiếm được không ít tiền, nhưng mua một căn phòng nhỏ đã phải chi ra phần lớn số tiền gửi ngân hàng, sinh Hàm Hàm, nuôi Hàm Hàm cần phải chi tiêu rất nhiều, số tiền tôi gởi ngân hàng càng ngày càng ít, tôi biết rõ bản thân cần phải đi làm kiếm tiền, cho nên khi Hàm Hàm được tám tháng tuổi, một lần nữa tôi lại bắt tay vào viết tiểu thuyết."
"Tôi không dám dùng bút danh Trình Vị Vãn, tuy Hàm Hàm được đặt nuôi dưới danh nghĩa Mộ Thanh, nhưng tôi vẫn sợ Hàm Hàm bị người ta phát hiện ra, tôi chỉ có thể đặt bút danh mới, mà bút danh mới rất khó viết sách, nhuận bút cũng không cao. Thời gian đó quả thật hơi khó khăn, nhưng tôi chưa từng để Hàm Hàm phải chịu khổ, bởi vì tôi hiểu, không có Hàm Hàm thì cũng không có tôi của ngày hôm nay, chính Hàm Hàm đã cứu sống tôi..."
Tay Hàn Tri Phản nhịn không được nắm chặt lại.
Lưng của anh bắt đầu run run.
"Mọi chuyện sau đó thì sao hả? Bảo mẫu tìm được công việc tốt hơn nên nghỉ việc ở chỗ tôi, tôi chỉ có thể đi tìm bảo mẫu mới chăm sóc cho Hàm Hàm."
"Khi tôi viết bản thảo thường rất tập trung, không chú ý đến mọi chuyện xung quanh, sau này tôi mới phát hiện, bảo mẫu mới tới thường xuyên quát mắng Hàm Hàm,
cũng hay lén đút thuốc ngủ cho Hàm Hàm uống, cô ta làm như vậy để có thể giảm nhẹ công việc của mình hơn."
"Lúc đó, tôi ý thức được, không thể tin tưởng vào người khác, cho nên tôi tự mình chăm sóc Hàm Hàm. Ban ngày gần như không có thời gian viết bản thảo, ngày nào cũng phải đợi đến tối, khi Hàm Hàm ngủ, tôi mới có thể viết. Vào ban đêm, rất nhiều ý tưởng trong đầu tôi đều mất, trạng thái tinh thần cũng không tốt, trí nhớ cũng rất tệ, thậm chí có một khoảng thời gian ngắn, mỗi ngày tôi đều bị đau đầu."
"Nói như thế nào nhỉ, tuy là đoạn thời gian đó rất cực khổ, nhưng mà tôi lại cảm thấy hạnh phúc."
"Thời gian dần trôi, Hàm Hàm bắt đầu biết bò, rồi chập choạng bước đi, biết gọi mẹ, rồi bắt đầu bập bẹ những câu nói đầu tiên."
"Tôi thật sự có cảm giác thành công, so với lần đầu bản thảo của tôi được dựng thành phim truyền hình, còn có cảm giác thành công hơn."
"Nhưng mà Hàm Hàm càng lúc càng lớn, có một số việc, thằng bé cũng bắt đầu hiểu biết nhiều hơn, ví dụ như khi Hàm Hàm hơn một tuổi, đột nhiên có một lần, nó hỏi tôi "Mẹ, ba ba là cái gì? Mọi người đều có ba ba, sao con lại không có?"…"
"Nó hỏi liên tiếp mấy vấn đề, tôi cũng không biết phải trả lời như thế nào."
"Tôi không có cách nào nói với Hàm Hàm rằng ba ba của con không cần con, cuối cùng tôi vẫn lựa chọn lừa gạt nó, tôi lấy hình của anh, nói với nó, đây là ba ba, chờ khi con lớn lên, ba ba sẽ trở về gặp con."
"Thằng bé rất vui vẻ, nó nhìn ảnh chụp, không ngừng gọi ba ba, sau đó nó còn tự nói với mình, chia sẻ những chuyện vui trong ngày của mình. Hàm Hàm nói với tôi, đợi ba ba trở về, nó sẽ kể những chuyện này cho ba ba nghe."