Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Hành động này của Hạ Qúy Thần đã đánh thức Qúy Ức đang ngây người. Cô theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc áo khoác đang khoác trên người của mình, Lúc Hạ Qúy Thần đang cài cúc áo hộ cô, khóe môi của cô mấp máy một chút, thân thể đột nhiên trở nên có chút căng thẳng.
Chờ đến khi Hạ Qúy Thần cài xong cúc áo cuối cùng, thu hồi tay lại thì Qúy Ức mới nhấc lên mí mắt, trộm nhìn về phía Hạ Qúy Thần.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Qúy Thần đã không còn sự cuồng nộ và hung bạo lúc nãy, nhưng nét mặt của hắn vẫn ẩn chứa đôi chút âm trầm.
Ánh mắt mà hắn nhìn cô không được tốt cho lắm, thậm chí cô còn thấy đáy mắt của hắn chất chứa sự lạnh lùng.
Rất nhanh Qúy Ức liền thu hồi tầm mắt vừa mới nhìn trộm Hạ Qúy Thần.
Trong phòng, trừ bỏ tiếng rên rỉ vì đau đớn của Lâm Chính Ích thì không còn âm thanh nào khác, không khí trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Lúc Qúy Ức đang suy nghĩ có nên nói lời cảm ơn rồi rời đi hay không thì Hạ Qúy Thần – người đứng ở trước mặt của cô nãy giờ không có lên tiếng, không chút báo hiệu đã mở miệng: “Đi thôi”.
Quý Ức cho rằng chính mình nghe lầm nên ngẩng đầu lên nhìn xem Hạ Qúy Thần, Hạ Qúy Thần vẫn đang duy trì động tác không nhúc nhích đứng cạnh cô.
Ấn đường của Hạ Qúy Thần nhíu lại, có chút không vui. Qúy Ức nghĩ rằng hắn muốn phát hỏa, nhưng nằm ngoài dự kiến của cô, Hạ Qúy Thần mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng đến quái lạ: “Tôi dẫn cô rời khỏi chỗ này”.
Nói xong, Hạ Qúy Thần liền xoay người đi về phía cửa của phòng bao.
Đi được hai bước, Hạ Qúy Thần dường như là phát hiện Qúy Ức ở phía sau còn không có động đậy liền quay đầu nhìn lại. Tiếp xúc với tầm mắt của Hạ Qúy Thần, Qúy Ức mới vội vàng từ sô pha đứng lên, vòng qua người Lâm Chính Ích rồi bước nhanh về phía hắn.
Hạ Qúy Thần chờ Qúy Ức tới gần một chút, mới lần nữa nhấc chân lên, rời đi.
Hai người một trước một sau vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa, đi đến phía
trước thang máy.
Cửa thang máy mở ra, Hạ Qúy Thần không đợi Qúy Ức đã bước vào thang máy.
Quý Ức vốn tưởng rằng sau khi Hạ Qúy Thần đưa cô ra khỏi phòng bao có Lâm Chính Ích, hắn sẽ không quản chuyện của cô nữa, không nghĩ tới Hạ Qúy Thần thế mà đang giữ cửa, nhìn cô phát ngốc đứng ở phía trước thang máy.
Quý Ức tiếp xúc với tầm mắt của Hạ Qúy Thần liền hiểu ý tứ của hắn, cô thấy hắn không có nói chuyện nên cũng không có mở miệng, chỉ là nâng chân lên, vội vàng đi vào trong thang máy.
Chờ đến khi cửa thang máy mở ra, Qúy Ức mới phát hiện, Hạ Qúy Thần đưa cô tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Cô không có xe, cô là đi taxi tới khách sạn Bắc Kinh, đang lúc Qúy Ức phân vân có nên theo Hạ Qúy Thần ra ngoài luôn hay không thì Hạ Qúy Thần đã đi tới cửa thang máy, nhưng tới đó hắn lại giống như là nhận ra chuyện gì, quay đầu nói một câu: “Tôi đưa cô về”.
Nói xong Hạ Qúy Thần liền nhìn lướt qua người của Qúy Ức, đang một thân quần áo không chỉnh tề.
Hành động này của hắn biểu đạt cho điều gì, đáy lòng của Qúy Ức rất rõ ràng.
Tóc rối loạn, trên mặt của cô còn có dấu tay, làn váy bị xé rách một chỗ to, bắt xe taxi để đi đảm bảo đủ chật vật cùng mất mặt …
Quý Ức rũ rũ mi mắt, không cự tuyệt đề nghị của Hạ Qúy Thần , nhẹ giọng nói câu: “Cám ơn”.
Kể từ khi hắn và cô gặp lại đến giờ, đây là lần đầu tiên cô không có cự tuyệt đề nghị của hắn đi?
Đầu ngón tay của Hạ Qúy Thần khẽ run run, hắn không có hé răng nữa mà cất bước đi ra khỏi thang máy.