Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Từ lúc Qúy Ức nhìn thấy hai người kia đến bây giờ, Hạ Qúy Thần chỉ nói đúng một câu, nhưng lúc hắn vừa nghe thấy Thiên Ca nói đến chỗ này, chợt cười lạnh ra tiếng: “Cùng tôi nói điều kiện, cô xứng sao?”
Thiên Ca nghe thấy Hạ Qúy Thần đáp trả, có chút giật mình, sắc mặt rõ ràng không có được tốt, qua một lát mới lại mở miệng, thanh âm không còn tự tin mười phần như lúc nãy: “Tôi không phải cùng anh nói điều kiện, tôi là thật lòng muốn giúp anh …”.
“Thật lòng?” Đuôi mắt của Hạ Qúy Thần nổi lên một tầng hơi lạnh, từ đầu đến cuối cũng chưa để Thiên Ca vào mắt, hắn nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía trước, sau đó lại mở miệng, ngữ khí trở nên có chút ấm áp, mang theo sự quyết đoán vô hình: “Thu hồi bộ dạng giả mù sa mưa của cô lại đi, cô cho là tôi không biết sao? Lâm Chính Ích rút vốn là do cô đứng ở đằng sau giở trò! Cũng đừng cho là tôi không nhìn ra, cô hao hết tâm tư làm nhiều chuyện như vậy mục đích là vì cái gì!”.
*Giả mù sa mưa: hành động, lời nói đều là giả vờ để lừa người khác, dụ người ta sập bẫy.
Quý Ức nghe đến đây, hoàn toàn minh bạch mọi chuyện.
Nguyên lai Lâm Chính Ích rút vốn là bởi vì Thiên Ca đứng sau lưng xúi giục, mà sở dĩ Thiên Ca làm như vậy là vì muốn tạo cho Hạ Qúy Thần một việc khó có thể giải quyết, sau đó sẽ buộc hắn đá cô ra khỏi đoàn làm phim “Tam thiên si”.
Chỉ là, rõ ràng chỉ cần cô rời khỏi đoàn làm phim liền có thể giải quyết sự tình, Hạ Qúy Thần vì sao lại không làm?
Qúy Ức nhăn nhăn mày, rũ xuống mi mắt.
Qua một lát, cô mới nghĩ ra một nguyên nhân: Chẳng lẽ là do anh Dư Quang tìm hắn hỗ trợ?
Trừ nguyên nhân này ra, Qúy Ức thật sự không thể nghĩ ra được lý do nào khác để giải thích cho chuyện này.
Nghĩ đến đây, một lần nữa Qúy Ức lại ngẩng đầu, trộm nhìn về phía Hạ Qúy Thần và Thiên Ca.
Thiên Ca đại khái là không có nghĩ tới
chuyện mình làm đều bị Hạ Qúy Thần nhìn thấu, sắc mặt cơ hồ lộ ra vài phần xấu hổ, Thiên Ca hít sâu vài ngụm khí, sau đó mới mở miệng: “Hạ Qúy Thần, tôi làm sao lại cùng Lâm Chính Ích thông đồng làm khó dễ anh, anh cũng biết tôi đối với anh là thật lòng, tôi từ lúc nhỏ đã …”
Quý Ức không cần động não cũng biết được kế tiếp Thiên Ca muốn nói gì, khẳng định là mấy chữ “Thích anh”.
Chỉ là Thiên Ca còn chưa nói xong, Hạ Qúy Thần giống như là không muốn nghe, liền hất tay đang nắm tay áo hắn của Thiên Ca ra, sau đó bước bước chân, lướt qua bên người của Thiên Ca, nghênh ngang rời đi.
Lực đạo của Hạ Qúy Thần có chút mạnh, Thiên Ca bị hất lui lại mấy bước mới có thể miễn cưỡng ổn định thân thể.
Thiên Ca mang giày cao gót cho nên hình như là cổ chân bị trật khớp, đau đớn khiến cô ta hít vài ngụm khí lạnh, cúi đầu xoa xoa cổ chân, sau đó liền lôi điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho ai đó.
Qua một lát, Qúy Ức nhìn thấy người đại diện của Thiên Ca vội vàng chạy tới.
Thiên Ca được người đại diện đỡ rời đi.
Chờ đến khi bóng dáng của Thiên Ca hoàn toàn biến mất, Qúy Ức mới từ sau xe chậm rãi đứng lên.
Hạ Qúy Thần đã không còn ở nhà, cô cũng không cần thiết phải lên lầu.
Từ cuộc nói chuyện của hắn với Thiên Ca, cô có thể tinh tường cảm nhận được hiện tại hắn có bao nhiêu áp lực.
Ba ngày, trong vòng 3 ngày nếu Hạ Qúy Thần không giải quyết được chuyện này thì tất cả công sức mấy năm nay của hắn đều tan thành mây khói!