Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Quý Ức sợ tới mức lui lại phía sau hai bước, lúc này mới miễn cưỡng không bị ván cửa đập trúng mặt.
Cô kinh hồn hít hà một hơi, có chút bực bội ngẩng đầu lên, cô vừa định hướng về phía người đá cánh cửa hỏi câu “Làm cái gì vậy?”, kết quả lời còn chưa ra khỏi miệng, cả người ngược lại lại nhìn chằm chằm nam nhân một thân tây trang màu đen, tư thái kiêu căng đứng ở trước cửa.
Biểu tình của người nam nhân quá mức lãnh đạm vô tình, ngũ quan đã tinh xảo, đèn hành lang còn rọi xuống, liền tạo nên vẻ đẹp kinh diễm khiến người nhìn hít thở không thông.
Ánh mắt hắn nhìn cô rất sâu, mang theo lực hấp dẫn trí mạng, nhưng Qúy Ức lại nhìn ra sự lạnh lùng từ đáy mắt của hắn, khiến cho người ta có cảm giác không rét mà run.
Loại hơi thở nguy hiểm vô hình lặng yên không tiếng động lan tràn vào trong lòng của Qúy Ức, cô theo bản năng cúi đầu xuống, né tránh tầm mắt của người nam nhân, lúc khóe mắt tiếp xúc với sợi dây đỏ trên tay của nam nhân, thần trí mới thoáng thanh tỉnh một chút.
Là Hạ Qúy Thần, hắn … Như thế nào lại ở chỗ này?
Suy nghĩ trong đầu của Qúy Ức còn chưa được giải đáp, cô liền cảm giác được Hạ Qúy Thần đứng ở cửa bắt đầu di chuyển.
Cô theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy tầm mắt của hắn đang nhìn thẳng người cô, từng bước từng bước bước về phía cô.
Đầu ngón tay của Qúy Ức khẽ run, cô vừa mới chuẩn bị lui về sau hai bước để kéo dài khoảng cách với Hạ Qúy Thần một chút thì hắn bỗng nhiên vươn tay, chỉ về phía Lâm Chính Ích đang đứng sau lưng cô.
Động tác của Hạ Qúy Thần rõ ràng rất đơn giản nhưng lại giống như sóng to gió lớn, sát khí nồng đậm toát ra từ trên người hắn.
Quý Ức cho rằng giây tiếp theo Hạ Qúy Thần sẽ mở miệng mắng chửi người, nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người chính là hắn cái gì cũng không nói, chỉ đem ngón tay chỉ trên dưới Lâm Chính Ích hai cái,
sau đó liền đem tay chuyển tới bên người Qúy Ức. không chờ Qúy Ức có phản ứng đã bắt lấy cổ tay của cô, kéo cô rời đi.
“Duyệt viên” có vài người nhận ra Hạ Qúy Thần, khi hắn đi qua, cũng sẽ lễ phép chào hỏi với hắn.
Mặt Hạ Qúy Thần lạnh băng, làm lơ tất cả mọi người xung quanh, chỉ kéo Qúy Ức đi dọc theo hành lang, hướng về phía ngoài cửa.
Bước chân của hắn rất nhanh, Qúy Ức mang giày cao gót nên bị hắn kéo đến thất tha thất thểu, rất nhiều lần suýt nữa ngã nhào trên mặt đất.
Sức lực nắm tay Qúy Ức của Hạ Qúy Thần lớn kinh người, giống như muốn bóp nát xương cốt của cô, Qúy Ức đau đến nỗi hai hàm răng đều run lên.
Đứa bé giữ cửa thấy Hạ Qúy Thần đi tới, lập tức đưa chìa khóa xe lại: “Hạ tổng, xe ngài ở …”.
Đứa bé giữ cửa còn chưa nói xong, Hạ Qúy Thần đã đoạt lấy chìa khóa xe, kéo Qúy Ức sải bước về phía bãi đỗ xe cách đó không xa.
Đi đến chỗ xe đậu, Hạ Qúy Thần liền mở cửa xe ra, sau đó đem Qúy Ức đẩy vào trong xe rồi dùng lực đóng cửa xe.
Lực đạo của Hạ Qúy Thần rất mạnh, khiến tiếng đóng cửa vang lên rất lớn, Qúy Ức bị Hạ Qúy Thần ném vào ghế sau, còn chưa kịp hồi phục tinh thần đã nghe thấy tiếng mở cửa xe phía trước.
Quý Ức ngẩng đầu, thấy Hạ Qúy Thần khom người ngồi vào ghế điều khiển.
Cô còn chưa kịp thấy hắn khởi động xe như thế nào, chiếc xe rất nhanh liền lao ra ngoài.
Cô chưa có cài đai an toàn nên cả người liền nhào về phía trước.