Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
“Một chút rượu em cũng không muốn uống, nhưng em không có biện pháp nào khác, Lâm Chính Ích nói với em, nếu em uống chịu uống rượu thì ông ta mới bằng lòng nói chuyện riêng với em một chút …..”.
Cho nên, hắn mới có thể nhìn thấy cảnh tượng cô uống hết một ly tới một ly rượu trong video ….
Mà sở dĩ cô làm như vậy là vì muốn nói chuyện riêng với Lâm Chính Ích, sau đó sẽ đem bút ghi âm cho Lâm Chính Ích rồi nói điều kiện với ông ta, khiến ông ta đầu tư cho “Tam thiên si” một lần nữa.
Nhưng hắn thì sao? Hắn chẳng những hiểu lầm cô, lại còn đối xử tàn nhẫn với cô…..
Tối hôm qua, dựa theo hắn suy đoán thì hắn thật sự đã hiểu lầm cô, lúc biết được điều này hắn khó chịu đến tột cùng. Bây giờ lại nghe chính miệng cô nói ra, cơ thể hắn giống như bị xé thành trăm mảnh, mỗi một tế tào đều đau đớn vô cùng.
Cô ở sau lưng suy nghĩ cho hắn.
Nhưng mà ý tốt của cô lại bị hắn nhẫn tâm dẫm đạp.
Khó trách một đêm kia, cô vốn không bao giờ cãi cọ với hắn đột nhiên lại trở nên nhanh mồm dẻo miệng như vậy, hắn còn nghĩ cô thật đáng giận, cư nhiên có thể nói ra những lời như thế, không ngờ lúc này hắn lại mới biết, khi đó khẳng định cô đau thấu tim mới nói như vậy.
Khó trách sau khi hắn rời đi, một giây cô cũng không muốn ở lại khách sạn Bốn Mùa.
Khó trách sau một ngày một đêm hắn đi tìm cô, sẽ gặp được bộ dáng cô tuyệt vọng …
Hạ Qúy Thần càng nghĩ, toàn thân hắn càng đau đớn không chịu đựng được, hắn phải cố gắng hết sức mới có thể hô hấp, ngay cả đầu ngón tay cầm điện thoại cũng không ngừng run rẩy.
(
Quý Ức đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình nên không có nhận thấy “Hạ Dư Quang” khác thường, cô rũ mắt, nhìn chằm chằm mặt bàn gỗ một lát, sau đó mới tiếp tục mở miệng: “ … Em biết, nếu em không uống say thì Lâm Chính Ích sẽ không bao giờ ở một mình với em, cho nên em
mới cố ý giả bộ say, em sợ ông ta phát hiện, còn bị ông ta, bị ông ta …..”.
Quý Ức vốn định nói “ăn rất nhiều đậu hủ”, nhưng mấy chữ này cô làm thế nào cũng không nói ra được, cuối cùng liền ngừng lại.
Hạ Qúy Thần nghe cô nói không sót chữ nào, tuy rằng cô nói một nửa rồi ngừng lại nhưng hắn lại biết kế tiếp cô muốn nói cái gì.
Cô là vì hắn, mới cưỡng ép bản thân thừa nhận nhục nhã từ Lâm Chính Ích ….
Đau lòng, ảo não, hối hận, tự trách ….. Vô số loại cảm xúc phức tạp hội tụ cùng một chỗ, bao phủ toàn thân hắn, làm hắn khó chịu mà buông lỏng lực đạo của bàn tay, di động liền từ đầu ngón tay rớt xuống, nện thật mạnh lên bàn trà, phát ra âm thanh thật lớn.
Quý Ức nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, cô lúc này mới hậu tri hậu phát phát hiện, không biết từ khi nào mà sắc mặt của “Hạ Dư Quang” đã trở nên tái nhợt như vậy.
“Anh Dư Quang, anh sao vậy?” Qúy Ức hoàn toàn không rảnh rỗi để để ý đến những lời cô vừa nói, chỉ biết vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt “Hạ Dư Quang”, bắt lấy cánh tay anh ta: “Anh Dư Quang, anh có khỏe không?”.
Cô biết, từ nhỏ thể chất của Hạ Dư Quang đã không được tốt, vừa hỏi xong, cô liền quay đầu về phía bên ngoài cửa phòng hô: “Dì, dì ơi, giúp tôi gọi cứu ….”
Qúy Ức còn chưa nói xong ba chữ “Xe cứu thương”, Hạ Qúy Thần đã vươn tay cầm lấy tay của cô, ngăn cản lời cô định nói.
Quý Ức cảm nhận được đụng chạm của hắn, liền cúi đầu nhìn về phía hắn.
Hạ Qúy Thần nhìn Qúy Ức, sau đó mới sờ soạng di động, mở mục tin nhắn ra, đầu ngón tay run rẩy gõ trên màn hình.