Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
“ ….. Di? Không đúng a, bộ phim con quay vào mùa thu còn không phải là “Vương thành” sao? Nói cách khác là con cùng với Qúy Thần ở chung một đoàn làm phim a …. Tiểu Ức, hiện tại quan hệ giữa con với Qúy Thần như thế nào rồi?”
Mẹ Qúy nói thật nhiều, nhưng một hồi lâu mà cũng không thấy có ai trả lời, nhịn không được liền nói to hơn: “Tiểu Ức, mẹ hỏi con sao con không trả lời?”.
“Cũng bình thường …..” Qúy Ức trả lời qua loa lấy lệ một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Càng ngày càng gần bờ biển nên gió cũng càng ngày càng lớn, Qúy Ức liền kéo cửa sổ lên.
Cửa sổ xe bằng thủy tinh nên có thể nhìn thấy hình ảnh ngược trong TV, bên trong TV đang không ngừng phát lặp lại tin tức, cho nên trong chốc lát, rất nhanh Qúy Ức lại nhìn thấy tin tức về “Vương thành” một lần nữa.
Đến khách sạn, Qúy Ức không ở lại tám chuyện nhiều với cha mẹ mà trực tiếp trở về phòng của mình.
Không biết có phải vì nhìn thấy hình ảnh của Hạ Qúy Thần trên TV hay không mà Qúy Ức có chút không thoải mái, cô ngồi ngây ngốc ở trên giường một lúc lâu mới bắt đầu ngủ.
Năm nay chỉ có 29 không có 30 cho nên đêm 29 chính là đêm giao thừa.
Cha mẹ cô chuẩn bị cơm tất niên ở trên du thuyền, cô ngủ một giấc đến buổi chiều, sau khi rửa mặt xong thì đến thẳng du thuyền, cùng cha mẹ dùng cơm.
Ăn xong cơm tất niên, Qúy Ức không có quấy rầy cha mẹ, thức thời rời đi, lên trên boong tàu của du thuyền ngắm gió biển.
Có người bắn pháo hoa bên bờ biển, giữa không trung có ánh sáng của pháo hoa không ngừng nở rộ.
Cô đeo tai nghe nghe nhạc, nhìn chằm chằm trên không trung ngây người hồi lâu, tiếng nhạc bên tai đột nhiên tạm dừng rồi được thay thế bằng tiếng “ting ting”, qua hai giây, ca khúc lại tiếp tục.
Qúy Ức biết là có tin nhắn đến, cô ngửa đầu, nhìn chằm chằm đoàn pháo hoa đang dần tan đi ở phía cuối chân trời một lát, sau đó mới giơ điện thoại lên trước mặt, mở khóa màn hình.
Là Hạ Dư
Quang gửi tin nhắn chúc phúc tới: “Năm mới vui vẻ, Mãn Mãn”.
Tuy rằng Qúy Ức vẫn luôn khống chế bản thân, nhắc nhở mình không được thân cận quá mức với anh Dư Quang, nhưng khi cô nhận được lời chúc phúc năm mới, vẫn lễ phép trả lời lại một câu: “Năm mới vui vẻ, anh Dư Quang”.
Quý Ức gửi tin nhắn đi chưa tới nửa phút, “Hạ Dư Quang” đã trả lời lại: “Mãn Mãn, em đang làm gì?”.
Qúy Ức: “Xem pháo hoa”.
“Hạ Dư Quang”: “Ăn cơm tất niên rồi sao?”.
Qúy Ức: “Ăn rồi”.
“Hạ Dư Quang”: “Ăn những món gì?”.
“ ………….”.
Qúy Ức đều trước sau như một, không có chủ động hỏi chuyện Hạ Dư Quang, Hạ Dư Quang hỏi cái gì thì cô trả lời cái đấy, hai người cứ hàn huyên như vậy trong chốc lát, sau đó Qúy Ức lấy cớ “Cha mẹ kêu mình” để ngừng nói chuyện phiếm với “Hạ Dư Quang”.
Trước khi tới Hải Nam, một nhà ba người Qúy Ức đã bàn bạc với nhau, buổi tối thì ăn cơm tất niên trên du thuyền, còn ngày hôm sau thì cô đi Lệ Giang, để cha mẹ cô có thế giới hai người ở Hải Nam.
Cho nên sáng Mùng 1, Qúy Ức liền đón xe đi đến sân bay, sau đó đi Lệ Giang.
Đến Lệ Giang, Qúy Ức đến chỗ khách sạn mà mình đã đặt trước, sau khi xử lý xong thủ tục nhận phòng thì đến nhà ăn của khách sạn ăn trưa, ăn trưa xong lại về phòng nghỉ ngơi khoảng 1 giờ, lúc tỉnh lại liền tắm rửa, thay một cái váy dài rồi đi dạo thị trấn cổ.
Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, cô mới dừng lại tại một quán cơm mà mình đã tìm kiếm trên mạng, sau đó đi vào trong ăn bữa tối.
Trong lúc đợi người phục vụ dọn đồ ăn, bởi vì nhàm chán nên cô lấy điện thoại ra, vào Weibo xem tin tức, kết quả lại bị một tin tức hấp dẫn lực chú ý.