Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 230: Anh yêu người, không phải anh yêu em (10)


trước sau

Editor: Hồng Phan – Virgo

Beta: Stuki^^

Không biết có phải vì bị ảnh hưởng bởi câu nói kia hay không, mà Qúy Ức dường như cảm nhận được một sự bi thương dày đặc, đang từng chút từng chút toát ra từ bóng lưng của Hạ Qúy Thần.

Bi thương?

Hạ Qúy Thần ở trong ấn tượng của Qúy Ức là người cuồng vọng bá đạo, tự cao tự đại, cho nên từ bi thương này ….. hình như không có thuộc về thế giới của hắn.

Cư nhiên còn có chuyện khiến hắn bi thương?

Hơn nữa lúc hắn viết câu kia, giống như đang nói về chuyện tình yêu?

Hạ Qúy Thần mà cũng biết yêu? Hồi cô với hắn còn ở Tô thành, có một thời gian quan hệ giữa hai người rất tốt, nhưng cô như thế nào lại không biết hắn có người yêu? Chẳng lẽ sau khi tách ra bốn năm, hắn gặp được ai đó?

Thật đúng là không thể tưởng tượng được, khi thích một người, Hạ Qúy Thần sẽ trông như thế nào?

Quý Ức nhìn chằm chằm bóng dáng của Hạ Qúy Thần, nhịn không được thất thần, thẳng đến khi Đường Họa Họa thấy cô chậm chạp mãi không động đũa liền đụng vào cô một cái.

Lúc này cô mới giật mình, vội vàng rũ mắt xuống, che lấp tầm mắt nhìn chằm chằm Hạ Qúy Thần nãy giờ.

Trong miệng Đường Họa Họa đang ngậm đồ ăn, cho nên giọng nói có chút không rõ ràng: “Tiểu Ức, sao cậu không ăn?”.

“Nga, tớ ăn đây”. Qúy Ức vội vàng cầm đũa gắp đồ ăn lên nhét vào miệng.

Cô nhai chưa được hai cái, lại nhịn không được mà ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về phía Hạ Qúy Thần.

Chữ “người” mà hắn viết trên cửa sổ đã sớm không thấy nữa, hắn bình tĩnh nhìn mọi người đang ăn cơm, nhưng hắn lại không có nửa điểm muốn động đũa, trông hắn rất khổ sở, hắn lại sờ tìm một điếu thuốc, sau đó nhét vào trong miệng, cách tầng sương khói lượn lờ, lúc hắn rũ mi mắt, Qúy Ức mơ mơ hồ hồ nhìn thấy trong đáy mắt hắn nổi lên một trận đau đớn kịch liệt.

Tim Qúy Ức giống như bị thứ gì đó đâm trúng, lại không nói được nguyên nhân vì sao đau đớn.

Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, cau mày, dùng sức nắm đôi đũa, duy trì tư thế bất động, ngây người một lát thì sự đau đớn kia mới biến mất.

Thật là kỳ quái, Hạ Qúy Thần đau thương thì liên quan gì đến cô? Giống như chuyện khi hắn thích một người sẽ có dáng vẻ như thế nào, cũng có quan hệ gì với cô?

Quý Ức lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ về Hạ Qúy Thần vừa mới hiện lên lúc nãy quăng ra khỏi đầu, sau đó cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm

Đến khi tất cả mọi người đều đã ăn uống no say, thì bàn ăn trước mặt Hạ Qúy Thần vẫn ngay ngắn sạch sẽ.

Lớp trưởng thấy
thời gian còn sớm nên cũng chưa muốn trở về trường học, nhưng một đám người tụ tập cùng nhau mà chỉ nói chuyện phiếm thì cũng không có ý nghĩa gì cho lắm, liền đề nghị mọi người chơi trò chơi.

Nội dung trò chơi rất đơn giản, chính là mỗi người cầm một tờ giấy với một cây bút, chọn ra một người ở trong phòng, sau đó viết ra lời mình muốn nói với người đó, có nhiều chuyện mở miệng ra nói thì cũng hơi khó khăn, cho nên như thế này sẽ không biết được là của người nào, không bắt buộc phải viết cả họ lẫn tên, chỉ mình tên cũng được.

Mọi người đều cảm thấy trò này rất mới lạ nên đều đáp ứng.

Lúc này phục vụ đưa giấy với bút lên, có hỏi Hạ Qúy Thần có muốn tham gia hay không.

Một người bạn cùng phòng ngồi bên cạnh theo bản năng liền mở miệng: “Anh Thần khẳng định sẽ không ….”.

Người bạn cùng phòng còn chưa có nói xong, Hạ Qúy Thần nãy giờ đều im lặng không lên tiếng lại đột nhiên mở miệng: “Tôi chơi”.

Người bạn cùng phòng ngồi bên cạnh kinh ngac đến nỗi cằm muốn rớt xuống đất.

Người phục vụ rất nhanh liền đưa giấy với bút cho Hạ Qúy Thần.

Mỗi người đều cầm giấy đặt ở trên bàn, sau đó ghé sát người lại rồi viết lên.

Viết xong thì gấp giấy lại, người phục vụ sẽ lại giúp thu giấy, sau khi thu xong người phục vụ sẽ trộn đều lên, rồi đưa lại cho lớp trưởng.

Tờ đầu tiên là viết về lớp trưởng: “Tất của cậu thối quá”.

Mọi người trong phòng đều cười vang.

Tờ thứ hai là dành cho một người bạn cùng phòng trong ký túc xá với Hạ Qúy Thần: “Tớ biết nguyên một buổi tối ngày hôm qua cậu đều phải chà nhà vệ sinh”.

“………..”.

Bởi vì đều là bạn bè thân quen cho nên đa số mọi người đều viết về mấy chuyện mất mặt không thể nói ra, vì thế ai nấy đều cười không khép miệng được, thẳng đến một lúc lâu sau, lúc lớp trưởng mở một tờ giấy ra, lại không có đọc hưng phấn như mọi lần, mà là kinh ngạc nhìn về phía Qúy Ức, sau đó đưa tờ giấy sang cho cô.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện