Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
…………………………..
Quý Ức nhìn chằm chằm hình ảnh trong gương không chớp mắt, thẳng đến khi Hạ Qúy Thần bế cô đi ngang qua gương đồng, cô không còn nhìn thấy gì nữa thì mới hồi phục tinh thần lại một chút.
Hắn cư nhiên dùng tư thế như vậy để ôm cô ….. Giống như sợ mình không cẩn thận một chút thì sẽ làm “hỏng” cô vậy …..
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, tim Qúy Ức giống như bị thứ gì đó hung hăng đập vào, cả người đều run rẩy.
Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Qúy Thần.
Sắc mặt của Hạ Qúy Thần giống y như lúc mới xuất hiện ở phim trường, âm trầm cùng lạnh lùng, nhưng khi hắn bắt đầu ngó ngàng xung quanh để tìm chỗ đặt cô xuống thì cô lại một lần nữa nhìn thấy sự nôn nóng ở trong đáy mắt của hắn.
Đầu của cô vẫn đang tựa vào lồng ngực của hắn, thẳng đến khi hắn tìm được một chỗ để đặt cô nằm xuống thì cô mới nhìn thấy hắn thở phào nhẹ nhõm một chút.
Hạ Qúy Thần ôm cô dừng ở trước một chiếc giường.
Tuy rằng trên giường đã có vỏ chăn nhưng mỗi ngày đều có không ít người trong đoàn làm phim ngồi qua, Hạ Qúy Thần sợ dơ nên đặt Qúy Ức ngồi tựa vào đầu giường trước, sau đó cởi áo khoác ra lót lên trên giường, rồi
đặt cô nằm lên áo khoác của hắn, xong xuôi thì mới xoay người nhìn về phía Trình Vãn.
Đợi Trình Vãn đi đến mép giường Hạ Qúy Thần mới lui về phía sau.
Qúy Ức quét mắt nhìn về phía Hạ Qúy Thần, cô rõ ràng nhìn thấy đầu ngón tay của hắn hơi run run.
Đây là lần đầu tiên Qúy Ức nhìn thấy Hạ Qúy Thần như vậy, đầu ngón tay của cô cũng tự động run rẩy, cô liền nắm chặt chiếc áo khoác lót phía dưới.
Từ lúc Hạ Qúy Thần xuất hiện đến giờ, hắn vẫn luôn cố gắng không để lộ dấu vết, người khác có lẽ chưa nhận ra điều gì nhưng cô thì lại dựa vào người hắn nãy giờ, nên có thể cảm nhận được một vài phản ứng nho nhỏ của hắn.
Cô không có ngốc, cô biết một loạt phản ứng vừa rồi của
hắn là biểu đạt cho điều gì.
Hắn là đang lo lắng …..
Hạ Qúy Thần cư nhiên sẽ lo lắng cho cô?
Tuy rằng Qúy Ức cảm thấy suy nghĩ này của cô có chút không hợp lý, nhưng cô không thể không thừa nhận, Hạ Qúy Thần thật sự đang lo lắng cho cô.
“Lúc tôi xử lý vết thương có thể sẽ hơi đau nên cô chịu đựng một chút”. Trình Vãn mở miệng nói, giọng điệu của Trình Vãn giống y như lúc gọi điện dò hỏi Qúy Ức có hứng thú với “Tam thiên si” hay không, vừa bình tĩnh vừa thong dong.
Nghe được giọng nói của Trình Vãn, lúc này Qúy Ức mới thu hồi tinh thần lại, bởi vì Hạ Qúy Thần nên trong lòng Qúy Ức có chút rối loạn, cô chỉ hướng về phía Trình Vãn gật gật đầu, không có mở miệng nói chuyện.
Quý Ức đã chuẩn bị tốt tinh thần nhưng khi Trình Vãn xử lý miệng vết thương cho cô, cả người cô vẫn đau đớn vô cùng, hai hàm răng đều run bần bật.
Hạ Qúy Thần không có rời đi mà đứng ở cách đó không xa, lúc mới đầu hắn còn xem như trầm ổn, nhưng khi nhìn thấy Qúy Ức run rẩy vì đau đớn thì hắn không thể đứng yên được nữa, bắt đầu đi tới đi lui.
Vết thương của Qúy Ức có chút sâu nên bắt buộc phải khâu lại.
Địa điểm quay phim ngày hôm nay tương đối hẻo lánh, nếu đưa tới bệnh viện thì e rằng không kịp, trong hòm thuốc của Trình Vãn lại không có thuốc tê, vì thế đành phải để Qúy Ức chịu ủy khuất một chút.
Tuy rằng đã cố gắng cắn răng chịu đựng nhưng khi mũi kim xuyên qua da thịt, Qúy Ức vẫn không nhịn được mà phát ra tiếng kêu đau.
Hạ Qúy Thần vẫn đang còn đi tới đi lui, lúc nghe thấy Qúy Ức vì đau mà “A” lên một tiếng, hắn lập tức vọt tới bên mép giường.