Thiên Ca xúc phạm cô lúc nào, chẳng lẽ cô lại không biết được chuyện này? Mà trong khi anh ấy không hề biết chút gì lại đứng ra bảo vệ cô.
Trong lòng Quý Ức lập tức trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết. Cho nên khi Hạ Quý Thần đi tới trước mặt cô, cô cũng không nhận ra.
Hạ Quý Thần vẫn chưa hết bực bội về việc người đại diện của Thiên Ca nhất quyết đứng ra nhận tội thay cho Thiên Ca thì đã phải đi tới chỗ cô. Anh thật sự đã rất cố gắng không để cho mình lộ ra những cảm xúc không tốt ở trước mặt Quý Ức. Khi anh ta đứng trước mặt Quý Ức, thấy thân thể cô vốn đã gầy yếu nay còn gầy hơn so với trước, anh ta liền nhớ lại những lời nói của trợ lý phục trang lúc nãy.
Anh ta còn tưởng rằng bởi vì cô mới vừa vào đoàn phim, phải thức khuya dậy sớm quay phim nên mới như vậy, thì ra là không phải.
Anh ta sở dĩ đã bỏ cả ánh hào quang của trường đại học số một, không tiếc cùng Hạ gia làm ầm ĩ. Cố ý tới Bắc Kinh làm đạo diễn, tất cả cũng chỉ vì muốn gần cô, gần với giấc mộng của cô hơn. Để che chở cho cô, giúp cho cô luôn mạnh khỏe.
Nhưng không ngờ, ngay trước mặt anh, cô lại phải chịu đựng nhiều chuyện đến như vậy.
Những điều tự trách kia, nhanh chóng bao phủ khắp người anh, lửa giận đang thiêu đốt trong lòng anh ta càng lúc càng lớn. Cho nên anh ta nhìn về phía Quý Ức, trong giọng nói có chút trách hờn:
“Sao lại không nói với tôi?”
Quý Ức bị tiếng trách hờn của Hạ Quý Thần làm cho toàn thân hơi run run, cô tỉnh người lại.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về Hạ Quý Thần.
Sắc mặt của người đàn ông này vẫn như trước, âm thầm lạnh lùng, khóe môi anh ta cắn thật chặt, cặp lông mày có chút co lại.
Chỉ một cái liếc mắt, Quý Ức đã bị bộ dạng của Hạ Quý Thần làm sợ hãi không dám tiếp tục nhìn.
Hạ Quý Thần thấy cô không nói gì, bực bội trong người vẫn còn, rất cần có một cái gì đó để trút giận. Nên giọng nói như lên giọng nạt nộ người khác:
“Tôi hỏi em, vì sao không nói cho tôi biết? Có phải em coi tôi như không tồn tại đúng không? Có người khi dễ...”
Hạ Quý Thần
đang nói thì chợt dừng lại. Anh ta vốn định nói tiếp "Có người khi dễ em, sao lại không nói với tôi?"
Nhưng lời vừa đến miệng, anh ta lại nghĩ đến quan hệ của mình với cô cũng không phải là quá tốt. Tính cách của cô bướng bỉnh vô cùng. Bốn năm trước, anh ta bởi vì nổi máu ghen. Không lựa lời mà nói với cô rằng, không muốn cô xuất hiện trước mắt anh ta nữa. Kể từ đó, cô thực sự chưa bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.
Cho nên, cô làm sao có thể tìm đến anh ta chứ?
Nếu như là cô ở đoàn phim gặp phải chuyện lớn hơn nữa cô cũng sẽ đi tìm một người xa lạ giúp đỡ, chứ chắc chắn không tới tìm anh ta.
Quý Ức thấy Hạ Quý Thần không nói tiếp. Câu hỏi cũng có chút khó hiểu, cô khẽ cau mày, chờ giây lát. Lại thấy anh im lặng, không nói gì, liền nghi ngờ ngẩng đầu, lén lút nhìn trộm Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần dễ dàng bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn trộm mình.
Quý Ức liền cúi đầu xuống.
Hạ Quý Thần bị ánh mắt này của cô làm cho tỉnh táo lại. Anh ta kiềm nén sự tức giận xuống, nhìn chằm chằm vào cô gái đối diện mình, thấy mái tóc cô bị rối, nên mấp máy môi định hỏi cô “Vết thương có đau không? Có muốn tôi đưa em trở về khách sạn không?”
Lời nói đã sắp xếp xong rồi, vừa định mở miệng nói. Anh chợt nhận ra trước giờ chưa từng nói câu nào nhẹ nhàng và ấm áp như vậy với cô. Nên anh ta không cách nào mở miệng ra được.
Hạ Quý Thần thử nhiều lần, cuối cùng chỉ là miễn cưỡng buông ra một câu:
“Đau không?”
Giọng nói thấp hẳn đến cả anh ta cũng nghe không rõ ràng.