Rác rưởi, may mắn, hậu quả...
Lúc ba chữ kia chạy qua đầu Quý Ức, cô hơi nhíu mày, trong lòng lờ mờ hiểu rõ được một số chuyện.
Đổi lại mới đây, khi cô còn nghĩ anh ta là kẻ không thể nói lý, anh ta nói thì dễ lắm nhưng anh ta đâu phải là cô, đâu biết rằng cô phải khó khăn như thế nào. Ân oán của cô với anh ta không biết đã tích lũy trong lòng sâu biết bao nhiêu rồi?
Nhưng khi nghe anh ta dùng "rác rưởi" để hình dung Thiên Ca, dùng giọng điệu run rẩy như vậy để răn dạy cô. Còn bảo "lần này là cô may mắn, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, cô có từng nghĩ đến hậu quả" lúc này cô mới giật mình phát giác, người đàn ông này dường như không chỉ đơn giản là giận hờn cô làm ra chuyện liều lĩnh trong đoàn phim nữa.
Quý Ức chần chừ một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Hạ Quý Thần.
Thái độ của anh ta hiện tại so với lúc trước nhiều lần nổi giận với cô gần như là không có gì khác biệt, lời nói trong miệng cũng cực kỳ sắc bén.
Nhưng mà môi của anh ta lại run lên rất nhẹ, dường như là bị làm cho kinh hãi quá nên vẫn chưa hoàn hồn.
Ánh mắt của anh ta nhìn có vẻ rất hung ác nhưng trong đáy mắt lại lóe lên nỗi hỗn loạn và đau lòng.
Bộ dạng này của anh ta rõ là là đang sợ... Người bị thương là cô, nhưng mà anh ta lại sợ... Cho nên mới giận dữ như vậy.
Thật sự đúng như cô đoán, không phải bởi vì cô sử dụng thủ đoạn lừa gạt anh ta mà là vì cô làm bản thân cô bị thương.
Nghĩ đến đây, tim Quý Ức đập mạnh hai mắt mở to, cũng chẳng buồn quan tâm đến đau đớn trên cánh tay do bị Hạ Quý Thần nắm chặt. Cứ như vậy kinh ngạc nhìn Hạ Quý Thần nhưng anh ta cũng không có phản ứng gì khác.
Vốn không biết bên trong cái đầu nhỏ bé của Quý Ức rốt cục đang suy nghĩ gì, Hạ Quý Thần chỉ biết ba năm trước đây, bởi vì cô bị tai nạn xe mà suýt nữa anh ta đã hủy hoại cuộc đời mình. Đúng như Thiên Ca đã nói, anh quan tâm đến an nguy của cô như vậy, cô bị một chút đau đớn thì anh cũng
hận không thể chịu thay cô, còn cô thì sao? Cứ tùy ý tổn thương chính mình như vậy sao?
Lồng ngực Hạ Quý Thần bắt đầu phập phồng.
Hắn trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, hận trong tay đang không có gì để có thể mở não cô ra xem, rốt cục là bên trong được cấu tạo như thế nào?
Nghĩ đến đó, Hạ Quý Thần lại nghiến răng mở miệng răn dạy: “Cả đời này tôi chưa từng thấy ai vụng về như cô! Tôi hoài nghi phải chăng đầu óc cô chỉ toàn là hố rỗng chỉ để rót đầy nước. Tôi thật không thể hiểu nổi, cô làm sao mà sống được đến bây giờ?”
Giọng điệu của anh ta cực kỳ hung ác nhưng Quý Ức lại không như trước, không cảm thấy sợ hãi, cũng không cảm thấy kinh hoảng lại càng không nghĩ sẽ tiếp tục né tránh anh ta, vẫn đứng cách anh ta một khoảng giữ bộ dạng ngơ ngác nhìn Hạ Quý Thần.
Dường như đây là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm qua, kể từ khi cô quen biết và nghe anh ta nói lời khó nghe như vậy. Nhưng trong lòng cô không cảm thấy không vui mà ngược lại còn thấy rất ấm áp.
“Khó trách cô...” Trong cơn thịnh nộ, khó tránh khỏi sẽ nói ra những lời không cân nhắc, một lần nữa Hạ Quý Thần mở miệng rồi nói xong ba chữ kia thì chợt ngừng lại.
Anh ta quả thật là tức đến phát điên rồi mới có thể thiếu chút nói ra câu “Khó trách ba năm trước cô lại bị người ta hại cho hôn mê.”
Đối với cô mà nói, chuyện năm đó quả thực khó mà chấp nhận được, vì đó là sự phản bội cũng là sự khuất nhục...
Thời khắc mấu chốt ấy, Hạ Quý Thần đã kiềm lại được câu nói của mình, lý trí cũng trở về lúc này anh mới nhận ra bản thân nổi giận với cô.
Anh không muốn như vậy nhưng mà cô luôn dễ dàng chọc giận anh như vậy.