Đây hình như là lần đầu tiên từ khi cô vào đoàn phim “Tam Thiên Si” hơn một tháng tới nay mới được thông báo tham gia buổi gặp gỡ của đoàn phim...
Đáy mắt của Quý Ức rõ ràng hiện lên một chút kinh ngạc, qua giây lát cô mới ý thức được mình chưa đáp lại Hạ Quý Thần, lúc này mới mang theo vẻ được yêu thương nhưng lo sợ nhìn về phía Hạ Quý Thần một cái, sau đó vội vàng gật đầu nhẹ:
“Tôi biết rồi.”
Hạ Quý Thần nhìn chằm chằm hình dáng mảnh khảnh của Quý Ức trong giây lát, sau đó lên tiếng:
“Trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ.” Quý Ức lên tiếng, đứng tại chỗ mấy giây, sau đó nhìn về phía Hạ Quý Thần bổ sung thêm một câu: “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Nghe được Hạ Quý Thần đáp lại, Quý Ức không chần chờ quay đầu đi, rồi cất bước đi tới cửa trước, nhẹ nhàng kéo cửa rời khỏi căn phòng của Hạ Quý Thần.
Ngay khi cánh cửa đóng lại chỉ còn lại một mình Hạ Quý Thần, trong phòng càng thêm yên tĩnh.
Hắn vẫn duy trì tư thế lúc nhìn theo Quý Ức rời đi và tiếp tục đứng giây lát, sau đó mới đi đến trước ghế sô pha, nhặt điện thoại di động mà Quý Ức vừa đụng rớt xuống đất lên, đặt ở trên bàn tròn, sau đó nhấn nút gọi lễ tân nhờ một người nhân viên phục vụ tới dọn dẹp phòng.
Điện thoại vừa dứt không quá hai phút thì nhân viên phục vụ đã đến.
Hạ Quý Thần mở cửa cho người nhân viên, sau đó đi tới cửa sổ thì đứng lại.
Âm thanh làm việc của người nhân viên rất nhẹ, sẽ không ảnh hưởng đến Hạ Quý Thần, hắn nhìn chằm chằm vào bóng tối bên ngoài cửa sổ, nét mặt hiện lên vẻ ngẩn ngơ.
Chỉ một hồi thất thần rất ngắn ngủi thì hắn quay lại nhìn quanh gian nhà hai vòng, đến bàn trà cầm điện thoại di động lên tìm số điện thoại của Trần Bạch rồi gọi đi.
Trời đã tối khuya, Trần Bạch chắc là đã ngủ, tín hiệu điện thoại di động sau khi kết nối vang lên vài tiếng reo, mới nghe được bên kia có giọng nói mơ mơ màng màng của Trần Bạch:
“Hạ tổng?”
“Ừ...” Hạ Quý Thần thờ ơ lên tiếng, sau đó đợi khoảng hai mươi giây, trong lòng đoán Trần Bạch chắc đã tỉnh ngủ, tiếp tục mở miệng nói vào trọng
điểm: “Thứ sáu tuần sau đặt một phòng lớn ở Quân Duyệt.”
“Thứ sáu tuần sau?” Trần Bạch hơi lưỡng lự, nói tiếp: “Hạ tổng thứ sáu tuần sau ngài có bữa tiệc rất quan trọng ở Hàng Châu...”
“Hoãn lại.” So với sự do dự của Trần Bạch, giọng nói của Hạ Quý Thần vô cùng thẳng thắn lưu loát.
“Hoãn lại? Hạ tổng cái này có chút khó khăn, ngài biết đấy bữa tiệc này có người của chính phủ tham gia...”
“Hoãn không xong thì sắp xếp những người khác đi thay, tôi có chuyện quan trọng hơn muốn giao cho anh...” Hạ Quý Thần không để cho Trần Bạch có bất kỳ cơ hội khuyên can nào, ngay sau đó giọng nói lãnh đạm của hắn liên tiếp đưa ra các việc cần làm.
Hạ Quý Thần ở trong công ty, phân công công việc từ trước đến nay rất kiệm lời, nói cái gì đều chỉ nói một lần, nếu như làm không tốt sẽ không tránh được bị hắn mắng cho một trận.
Nhưng hôm nay, sau khi hắn phân việc xong còn nói thêm câu:
“Đều nhớ kỹ sao?”
“Cũng tàm tạm...”
Trần Bạch vừa mới nói ba chữ, chân mày Hạ Quý Thần liền nhíu lại, cũng tàm tạm? Những việc mà hắn giao làm tuyệt đối không thể kém!
Một lát sau, Hạ Quý Thần kiên quyết lên tiếng, cắt đứt lời nói Trần Bạch:
“Bây giờ anh mở máy vi tính ra, hoặc là tìm giấy bút ghi nhớ kỹ toàn bộ lời nói của tôi không sót một chữ!”
Không phải chứ? Thông thường hắn đều làm biên bản, hiện giờ chỉ là một buổi gặp thư giãn mà lại bắt hắn làm biên bản?
Đầu điện thoại bên kia Trần Bạch chỉ lưỡng lự chần chờ vài giây, giọng nói rất lớn của Hạ Quý Thần ra lệnh:
“Chuẩn bị xong chưa?”