Quý Ức vẫn chưa hoàn toàn xác định được những suy nghĩ trong lòng mình có đúng hay không, thì Trần Bạch đứng ở cửa đã mở miệng nói: “Hạ tổng, Quý tiểu thư đã tỉnh, bây giờ có thể quay phim được không ạ?”
Quý Ức không tự chủ được mà quay đầu về phía cửa ra vào, nhìn thấy Trần Bạch đang cầm điện thoại áp vào tai.
Cuộc gọi kia quả nhiên là của Hạ Quý Thần. Không biết anh nói gì mà Trần Bạch lại đáp: “Được rồi, tôi đã biết, Hạ tổng.”
Sau đó, Trần Bạch cầm điện thoại đưa ra trước mặt, vừa tiện tay bấm tắt màn hình, vừa ngẩng đầu nhìn vào phòng nghỉ, nói: “Mọi người chuẩn bị, mười lăm phút sau tập hợp ở trường quay!”
Nói đùa, sắp phải quay phim, Hạ tổng ở bên kia còn rất nhiều việc cần phải xử lý. Vậy mà một trợ lý như anh lại được phái đến đây canh cho Quý Ức ngủ?
Vừa thông báo cho mọi người ý của Hạ Quý Thần xong, Trần Bạch cũng không giải thích gì nhiều, vội quay người đi khỏi phòng nghỉ.
Quý Ức đã thức, Trần Bạch cũng đã rời đi. Sau khi anh ta đi khỏi, phòng nghỉ không một tiếng động bắt đầu lao xao. Một lúc sau, trong phòng nghỉ đã vô cùng náo nhiệt.
Quý Ức vẫn duy trì tư thế cũ, yên lặng ngồi trên Sofa. Dường như cô không hề nghe thấy âm thanh ồn ào, náo động xung quanh, vẻ mặt cô hơi hoảng hốt, yên lặng nhìn chằm chằm vào chỗ Trần Bạch vừa đứng.
Hóa ra thật sự đúng như cô đã nghĩ, tất cả những chuyện khiến cô “kinh sợ trong lòng” hôm nay đều là ý của Hạ Quý Thần…
Bất chợt, trái tim Quý Ức đập điên cuồng. Sau đó, cô cảm giác được trong tích tắc, thời gian như quay ngược trở về những năm tuổi trẻ, khi cô còn học lớp 10 tại Tô Thành.
Mùa hè năm đó, bên ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời cũng sáng chói, tươi đẹp như hôm nay.
Tuổi xuân của cô, mỗi khi bận đồng phục dạo quanh sân trường, dù là nơi vắng vẻ nhất, chắc chắn cũng sẽ có người mỉm cười với cô.
Cô không hẳn là người có “Nhân Duyên” (*) tốt, nhưng mà toàn bộ học sinh trong trường lại tỏ ra vô cùng thân thiện với cô.
Cho tới bây giờ
cô cũng không nghĩ rằng mình là công chúa, nhưng mà năm lớp 10 ở Tô Thành, cô lại thực sự trở thành công chúa.
Trong đoàn phim ngày hôm nay cũng vậy, rõ ràng cô chỉ thủ vai một nhân vật phụ. Nhưng mà hết lần này đến lần khác lại nở mày nở mặt hơn cả Thiên Ca và nam nhân vật chính.
Cô vốn không phải là nữ hoàng, thế nhưng Hạ Quý Thần lại biến cô thành nữ hoàng.
----
Bởi vì giấc ngủ trưa của Quý Ức đã làm trì hoãn thời gian quay, cho nên khi hoàn thành các phân đoạn cần quay hôm này thì trời đã tối đen.
Thường ngày đều có cảnh quay đêm, nhưng hôm nay là thứ sáu, Hạ Quý Thần đã thông báo sẽ họp mặt đoàn phim. Cho nên tất cả các cảnh quay đêm đều sẽ được dời lại.
Địa điểm họp mặt là tại khách sạn Quân Duyệt, một trong những khách sạn xa hoa nhất ở đây.
Khách sạn Quân Duyệt nằm cách chỗ ở của đoàn phim khoảng hai mươi phút đi xe, cho nên người phụ trách đã sớm sắp xếp xe Bus chờ dưới lầu.
Quý Ức quay trở về phòng, nhanh chóng thay một bồ đồ mới. Khi cô xuống đến nơi, trong xe đã có không ít người.
Cô tùy ý ngồi xuống một chỗ trống, cầm điện thoại giết thời gian. Đợi mọi người tập hợp đông đủ, tài xế xe Bus bắt đồng khởi động xe.
Đến khách sạn Quân Duyệt, mọi người lục tục xuống xe, kéo nhau đi vào sảnh chính.
Quý Ức cũng đi theo mọi người bước vào thang máy, nhưng lúc đi ngang qua quầy lễ tân thì cô bị Trần Bạch gọi lại: “Quý tiểu thư!”
Quý Ức ngừng bước, xoay người đi về phía Trần Bạch.
Trần Bạch đợi cô đến gần, mới mở miệng nói: “Quý tiểu thư, vết thương trên lưng cô đã đỡ hơn chưa?”
Sao tự nhiên Trần Bạch lại quan tâm cô? Là Hạ Quý Thần bảo anh ta đến hỏi cô hay sao?
***
(*) Nhân Duyên: Ý chỉ mối quan hệ xã hội.