Ở nơi có tiếng đàn dương cầm êm tai, từ bốn phương tám truyền đến tiếng ca hướng vây quanh Quý Ức:
“Chúc mừng sinh nhật vui vẻ…”
Cô vừa mới quay đầu tầm mắt liền nhìn thấy xe đẩy chậm rãi tiến vào.
Một cái bánh ga-tô vừa đẹp vừa tinh xảo. Giống như một cảnh phim quay chậm, mặt bánh cắm nến chập chờn ánh lửa chiếu sáng tràn ngập ánh mắt của cô.
Đến khi xe được đẩy đến trước mặt. Quý Ức nhìn theo ngọn nến, đứng xung quanh xe đẩy là hai người cô không thể nào quen thuộc hơn: Bạc Hà và Đường Họa Họa.
Ánh mắt các cô ấy cười chúm chím nhìn cô, phối hợp với tiếng đàn dương cầm vẫn còn đang hát khúc hát mừng sinh nhật.
Phía sau các cô còn có rất nhiều người, một số người có hơi quen mặt. Quý Ức thấy rõ có vài người đứng trong bóng đêm. Cô chỉ có thể nhìn đại khái đường nét, nhưng cô đều nhận ra, đều biết tất cả là người trong đoàn làm phim “Tam Thiên Si”.
Tâm tư Quý Ức chưa bao giờ rung động mãnh liệt giống như lúc này. Cảm động có, hạnh phúc có. Tất cả đều tràn đầy bên trái lồng ngực cô.
Cô đứng giữa cảnh tượng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút bối rối không biết nên phản ứng như thế nào. Mãi đến khi tiếng đàn dương cầm dừng lại, khúc ca sinh nhật ngừng vang. Có người nhẹ giọng nhắc nhở cô:
“Tiểu Ức thổi nến đi!”
Lúc này cô chỉ chớp chớp mắt, từ chấn động và kinh ngạc lấy lại tinh thần.
Nhiều việc ngoài dự liệu như vậy làm cô phản ứng không kịp. Vào giờ phút này khiến cô căn bản không có cách nào tiêu hóa cảm xúc trong lòng. Chỉ theo mọi người nhắc nhở, nhẹ nhàng bước tới phía trước bánh ga-tô, hai tay đặt ở trước ngực nhắm mắt thành tâm cầu nguyện.
Cô mở mắt khom người thổi nến, bên cạnh cũng có người thổi cùng.
Sau một giây ngọn nến tắt, bên trong phòng đồng loạt sáng lên, rất nhiều người đang cầm hoa tươi bước tới bên người Quý Ức.
Có người mặc trang phục hàng ngày, có người mặc trang phục nhân vật “công chúa Bạch Tuyết” và “cô bé Lọ Lem” cùng trò chuyện.
Mọi người vừa tặng hoa vừa không quên chúc cô:
“Sinh nhật vui vẻ!”
Trong chốc lát trước ngực Quý Ức chất đầy hoa tươi.
Cô mở to hai mắt, không dám tin nhìn xung quanh, nét mặt tràn đầy vui vẻ. Bỗng chốc lại quan sát tỉ mỉ đồ trang sức trong căn phòng. Cuối cùng
ánh mắt dừng ở bóng người cách đó không xa, người đang ngồi trước chiếc đàn dương cầm - Hạ Quý Thần.
Cho nên đêm nay, nếu nói đoàn phim tụ tập cũng không phải là tụ tập, mà là cùng tỉ mỉ tổ chức tiệc sinh nhật cho cô!
Cô biết hôm nay là sinh nhật mình. Sáng sớm lúc thức dậy, cô đã được ba mẹ gởi lời chúc mừng. Chỉ là ở đoàn phim cô lẻ loi một mình, không có bạn bè bên cạnh. Cho nên cũng không muốn tổ chức sinh nhật… Nhưng bây giờ… Cô không phải trải qua sinh nhật một mình, so với tất cả những lần sinh nhật trước đây mà cô đã trải qua đều hạnh phúc hơn rất nhiều.
Bị cô nhìn chăm chú, Hạ Quý Thần dáng vẻ nhã nhặn từ trước dương cầm đứng lên, bước không nhanh không chậm, bình tĩnh đi tới trước mặt cô.
“Quý Ức, sinh nhật vui vẻ!” - Giọng nói anh tựa như tiếng trời xen lẫn bất ngờ, kinh ngạc, vui mừng. Trong lúc Quý Ức không kịp đề phòng, anh đã mạnh mẽ xông tới ôm Quý Ức vào lòng, khiến trong lòng cô cuồn cuộn lên cơn sóng to khác.
Cô nhìn lại anh dưới ánh sáng đèn thủy tinh càng tinh tế mê người. Trên tay cô ôm đầy hoa tươi, nhẹ nhàng mà run lên.
Tất cả những việc này là do anh thực hiện?
Ở một đêm kia, anh nói với cô, thứ sáu tuần sau có một buổi tụ tập. Anh đã quyết tâm muốn vào ngày sinh nhật cô, tổ chức cho cô một bữa tiệc rượu mừng sinh nhật?
Thảo nào, lúc cô ở đại sảnh cảm thấy Trần Bạch gọi cô lại như vậy thật kỳ lạ, đúng là ý của anh! Bắt Trần Bạch lôi kéo cô, chỉ vì muốn cho cô một niềm vui bất ngờ như vậy.