“Thích!” - Quý Ức thành thật trả lời.
Là thật sự thích, cô cũng không nhớ rõ bao lâu rồi cô mới vui mừng như vậy.
Sau khi nghe câu trả lời của cô, Hạ Quý Thần cảm thấy vô cùng hài lòng, nhìn về cảnh đêm trước mặt, khóe môi dường như có chút hướng lên cao. Anh liền mở miệng nói, bên trong giọng nói nghe rất nhẹ nhàng: “Thích là tốt rồi!”
Giọng nói của anh vốn dễ nghe, lại thêm ngữ điệu như vậy khiến cho tim của Quý Ức đập nhanh liên hồi. Cô không nhịn được nghiêng đầu nhìn anh. Những hoài nghi, những thắc mắc trong lòng từ khi nãy bắt đầu dâng lên. Khóe môi cô mấp máy, do dự một hồi lâu, cô mới lên tiếng: “Hạ Quý Thần, anh… tại sao lại phải làm như vậy?”
Câu hỏi của cô có chút đột ngột, Hạ Quý Thần như chưa kịp phản ứng, vẻ mặt hơi ngẩn ra.
Quý Ức lại lên tiếng: “Giữa hai chúng ta rõ ràng…”
Quý Ức không biết nên nói ra ý phía sau như thế nào, rốt cuộc chỉ nói được sáu chữ rồi ngừng lại.
Hạ Quý Thần liền hiểu ý của cô, ý cô muốn hỏi rõ ràng mối quan hệ của hai người trước đây rất tệ hại. Anh và cô đã từng có ý định không bao giờ gặp lại nhau. Tại sao trong một đêm, mọi thứ liền thay đổi nhanh như vậy?
Đúng, anh thừa nhận thái độ của anh đối với cô có chút thay đổi. Nếu nói là thái độ thay đổi nhanh, không bằng nói anh đã hoàn toàn thỏa hiệp với cô.
Khi anh thấy cô vì tự bảo vệ mình, ở ngay trước mắt anh, không tiếc dùng tính mạng của mình để đánh trả lại Thiên Ca. Anh không thể ngừng tự trách.
Khi anh biết bốn năm trước cô vì sai lầm của anh với cô đêm đó, suýt chút nữa hại cô chết trên bàn mổ. Cứ mỗi lần anh nghĩ lại, anh lại thấy sợ.
Đến khi vào đêm hôm đó, anh không khống chế được tình cảm của mình, ôm chặt cô trong lòng. Anh mới hiểu được yêu một người thật sự không phải là giữ lấy, mà là hy vọng cô ấy sống thật tốt.
Cái gì mà tôn nghiêm? Cái gì mà không cam lòng? Vào thời khắc ấy, anh đã hoàn toàn từ bỏ. Anh chỉ thầm nghĩ làm sao để khiến cho cô sống tốt hơn, chỉ muốn làm cho cô sống tốt hơn…
Quý Ức thấy Hạ Quý Thần không nói gì
nên cho là anh có lời khó nói. Cô liền nhớ đến đêm đó anh nói xin lỗi cô.
Bốn năm trước, cô thông báo cho anh biết sai lầm của hai người, anh chỉ mở miệng nói với cô một câu: “Cho một cái giá đi!”
Cái gì cô cũng không muốn, từ đó liền biến mất khỏi thế giới của anh…
Nghĩ tới những thứ này, Quý Ức giống như chợt hiểu ra điều gì đó. Cô không tiếp tục đợi Hạ Quý Thần trả lời, chủ động lên tiếng: “… Nguyên nhân anh làm như vậy là muốn bồi thường cho tôi?”
“Bồi thường” ở trong mắt cô, mọi thứ anh làm đều chỉ vì anh áy náy, muốn bồi thường cho cô thôi sao?
Trong ánh mắt Hạ Quý Thần tràn ngập vẻ đau buồn: “Không phải… Không phải do bồi thường, là…”
Lời nói chỉ mới nói được phân nửa, Hạ Quý Thần chợt dừng lại, nửa câu còn lại là “bởi vì tôi thích em, tôi muốn em sống thật tốt” bị ngăn lại trên khóe môi.
Thích… Anh tốt với cô, cô đều cảm thấy là do anh muốn bồi thường. Nếu anh nói là do anh thích cô, liệu cô sẽ tin sao?
Không chừng khi anh nói ra, cô cảm thấy cô không có tình cảm gì với anh. Để bớt đi phiền phức, khoảng cách giữa hai người mà anh vất vả mới tạo được biết đâu sẽ bị cô đẩy ra xa hơn.
Bàn tay Hạ Quý Thần khẽ nắm chặt, anh cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng mình, muốn nói lời thật lòng với cô nhưng cuối cùng lại nói điều trái với lương tâm: “… Không phải là bồi thường, không đơn thuần chỉ là bồi thường…”
Không đơn thuần chỉ là bồi thường… Nghĩa là trong nguyên nhân đó vẫn có bồi thường và còn có những nguyên nhân khác. Có lẽ do đã từng quen biết nên cô nghĩ anh cũng giống như cô vậy. Cô cực kỳ hận Hạ Quý Thần, nhưng lại chưa từng quên trước kia cô và anh từng là đôi bạn thân thiết ở trường Nhất Trung Tô Thành.