Bài hát “Phạm Vi Vài Dặm” này Quý Ức đã từng nghe, một bài hát chứa đựng một mối tình sâu nặng như biển.
Hạ Quý Thần có giọng nói rất êm tai, âm điệu lại trong trẻo cao vút. Trước lúc anh chưa hát, Quý Ức có chút nghi ngờ không biết anh có thể thể hiện được hết cảm xúc của bài hát này không?
Nhưng đợi đến khi anh hát thật sự, Quý Ức mới phát hiện, những hoài nghi kia của mình, quả thật là rất buồn cười.
Anh hát chẳng những chuẩn âm, ngay cả việc thể hiện cảm xúc tinh tế cũng không thua kém gì bài hát gốc.
Không chỉ mình Quý Ức, tất cả mọi người bên trong phòng cũng lần lượt chú ý hết tới Hạ Quý Thần.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, trừ tiếng hát êm tai của anh, không có những tiếng động khác.
Ánh mắt Hạ Quý Thần rủ xuống, không nhìn người trước mặt, chỉ chú tâm hát bài hát của mình.
Hát xong nửa đoạn đầu, tiết tấu âm nhạc ở đoạn giữa hơi lâu một chút. Anh thoáng đổi tư thế, lại đợi thêm chút nữa, mới đưa micro lên miệng hát lần nữa:
“Cảm giác cô đơn này thật quá ngột ngạt khó chịu làm sao, cố chấp níu kéo thêm nữa cũng đâu còn ý nghĩa gì. Anh không phải là người ích kỷ, chỉ là giờ đây anh đã hiểu rõ mọi chuyện hơn, hóa ra yêu em chỉ là chuyện của anh mà thôi…”
Khi bảy chữ “yêu em chỉ là chuyện của anh” được tuôn ra từ môi mình. Hạ Quý Thần chợt nhớ đến đêm hôm đó, cảnh Hàn Tri Phản gọi điện thoại cho anh. Đêm đó anh đã khổ sở, đã áy náy, anh đã hung hăng tự đánh bản thân mình rồi tự trách.
Khi đó anh mới biết, yêu cô cũng chỉ là chuyện của anh.
“Hà cớ gì cứ mãi quanh quẩn trong thế giới mà em không cần đến. Chi bằng cứ dứt khoát quên em đi. Đạo lý này ai cũng hiểu rõ, nói ra thì rất dễ, nhưng khi yêu rồi còn ai có thể dễ dàng nói ra như vậy nữa?”
Bốn năm trước, nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp anh sẽ tỏ tình với cô, còn chưa kịp hành động, đã nhận ra anh không phải là thế giới mà cô cần.
Anh ghen, anh tức giận, anh không cam lòng, anh trở nên ngạo mạn. Nếu người cô thích không phải là anh. Chi bằng anh thẳng thắn một lần, để cho hai người cắt đứt quan hệ như vậy. Anh đau, cô cũng đau.
Anh và cô cứ như vậy rơi vào kết cục chia ly không vui vẻ gì. Anh cho là
câu chuyện của anh và cô đã kết thúc như vậy. Nhưng sau khi cô rời khỏi Tô Thành, anh bắt đầu nhớ cô bất kể ngày đêm, suốt một tháng trời anh đều ở đấy uống rượu. Khi đó anh mới hoàn toàn hiểu rõ, anh cho rằng kết thúc của câu chuyện xưa, thật ra là một kết cục vẫn còn tiếp diễn.
Anh vốn không thể hết đau nhanh như vậy, nhưng anh vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận rằng anh hối hận.
“Anh bằng lòng dừng lại trong phạm vi vài dặm của em, chí ít có thể cảm nhận được những buồn vui thường ngày của em, có thể đến bên em vào những lúc em cần đến anh.”
“Anh cứ đứng mãi trong thế giới mà em không cần đến, vì sao không tìm một người đến thay thế, thật đáng tiếc cho anh, dẫu ai khuyên thế nào anh cũng không nghe.”
Sau đó, anh vào một trường đại học hạng ưu.
Anh vẫn là người nổi tiếng nhất trong trường, nhưng bên cạnh anh, không còn có một Quý Ức để anh có thể nghĩ mọi biện pháp để cưng chìu nữa.
Trong trường đại học anh vẫn tiếp tục làm “lão đại” như trước. Nhưng không còn cô gái của anh nữa, cũng không có những nhiệt huyết thuở thiếu thời kia. Cái cảnh tượng đi đến chỗ nào cũng được mọi người gọi là “anh Thần”, anh đã không còn muốn nghĩ đến nữa.
Lúc ban đầu, anh rõ ràng là vì Hạ Dư Quang mới đi làm một “lão đại”. Đến cuối cùng, anh phát hiện, làm “lão đại” thật sự chỉ có ý nghĩa khi được cưng chìu cô.
Không có cô, ngay cả mỉm cười đối với một cô gái khác anh cũng không muốn. Cho đến lúc đó anh mới biết, anh nhớ những khoảng thời gian anh ở bên cạnh cô, và ít nhất anh cũng có thể cảm nhận được khi cô buồn cô vui.
Khi ấy anh đã rất hối hận, nhưng anh nhất quyết chết cũng không thừa nhận. Ngay cả khi anh không chống đỡ nổi niềm xúc động ở trong lòng, mỗi tháng đều chạy đến Bắc Kinh lặng lẽ nhìn cô một lần.