Tô Hàn từng là người nhìn thấy quá khứ của Hạ Quý Thần đã đau khổ thế nào, trong lòng khẽ run lên, nổi lên chút khó chịu.
Anh đặt bình rượu qua một bên, mượn rượu nói chuyện, không kìm nén lời mình muốn nói nữa: “Cậu nghĩ xem, mọi người đều tốt với cậu như vậy đấy. Vừa nãy lúc mình xuống dưới kia xếp hàng mua đồ, liền nghĩ đến những chuyện đã xảy ra hồi cấp ba, quan hệ của chúng ta rất tốt, luôn nói lời thật lòng với nhau. Lúc mà sắp phải chia tay, mình cứ nghĩ rằng mình và anh Thần sẽ xa nhau đầu tiên, dù gì cũng là anh em tốt của nhau nhưng mình chưa từng nghĩ hai người sẽ tách nhau ra, nhưng…”
Tô Hàn dừng một chút, giống như đang tiếc nuối điều gì, sau đó uống một hớp mạnh, rồi nói tiếp: “… Mình không ngờ, chúng ta là một nhóm, người đầu tiên tách ra lại là hai người.”
“Quý Ức! Cho đến hôm nay, mình vẫn không biết bốn năm trước, sau khi cậu thi vào trường cao đẳng, tại sao cậu lại không nói lời nào đã rời khỏi Tô Thành, rời khỏi anh Thần?”
Nghe đến đó, Quý Ức liền nhớ đến đêm bốn năm trước, sắc mặt nàng trắng bệch.
“Tô Hàn!" - Hạ Quý Thần như biết Tô Hàn đang muốn nói gì, anh liền lên tiếng.
Tô Hàn giống như không nghe được lời Hạ Quý Thần, tiếp tục nói: “Nếu như mình nhớ không lầm, vào một đêm bốn năm trước. Chúng ta hẹn nhau cùng thi vào trường cao đẳng, đêm đó đã rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho hai người chỉ trong một đêm liền biến thành người xa lạ?”
Bàn tay Quý Ức nắm chặt cạnh bàn, mặc dù cô đã rất cố gắng ổn định tâm trạng nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy.
“Tô Hàn!” - Hạ Quý Thần lại lên tiếng, giọng nói so với lần trước đã ác liệt hơn rất nhiều.
Tô Hàn giống như đang gấp gáp, giọng nói càng lúc thêm nặng: “Anh Thần, tại sao anh lại không để em nói? Bốn năm trước, em đã muốn đi tìm cô ấy nhưng anh không cho em đi! Bốn năm sau, mọi người gặp lại, anh còn không cho em nói? Anh đối
tốt với cô ấy bao nhiêu, em không tin cô ấy không biết. Cho dù anh làm chuyện gì có lỗi với cô ấy, nhưng cô ấy cũng không thể nhẫn tâm cắt dứt mọi thứ liên quan đến anh như vậy được!”
Tô Hàn quay lại nói với Quý Ức: “Quý Ức... cậu có biết không? Năm đó tớ cực kỳ hận cậu, cảm thấy rằng cậu thật sự là một loại người không có lương tâm! Cậu ở trong trường học có thể vui vẻ như vậy, mọi người đều phải nể mặt cậu, cậu cho rằng đó nhờ vào ai? Cậu không biết sao? Tất cả đều vì anh Thần... còn cậu thì sao? Nói vứt bỏ mọi thứ liên quan đến anh Thần liền vứt bỏ. Lúc cậu rời đi cậu có biết sau đó, anh Thần thành bộ dạng gì hay không? Anh ấy ở trong quán rượu suốt một tháng trời, ngày nào cũng say khướt. Mình trơ mắt nhìn thấy anh ấy một tháng sụt mười cân. Mình biết anh Thần nhiều năm như vậy, đã từng thấy anh ấy chảy máu, cũng từng nhìn thấy anh ấy bị gãy xương nhưng lại chưa từng thấy anh ấy khóc!”
“Tô Hàn!” - Hạ Quý Thần đứng thẳng dậy, đập mạnh một cái trên bàn: “Con mẹ nó! Tôi nói cho cậu biết! Bốn năm trước là tôi có lỗi với cô ấy... Là lỗi của tôi... Hạ Quý Thần tôi có lỗi với cô ấy!”
Hạ Quý Thần liên tục nói ba lần “Tôi có lỗi với cô ấy.” - Sau đó anh đứng dậy, đạp cái ghế sau lưng, nhìn Tô Hàn, nghiến răng nghiến lợi để lại môt câu: “Con mẹ nó! Cậu đã biết chưa?”, rồi bước nhanh ra khỏi cửa.
Cánh cửa bị đóng sầm một tiếng thật to, bầu không khí bên trong giống như bị ngưng lại.
Quý Ức và Tô Hàn giống như bị điểm huyệt, không người nào nhúc nhích.