Tô Hàn còn chưa kịp nói hết lời đã có một giọng nói truyền đến, chặn ngang lời nói của anh: “Tô Hàn!”
Nghe tiếng kêu, Tô Hàn bỗng dưng ngừng lại bật thốt lên chữ “Anh”. Không chỉ Tô Hàn mà Quý Ức cũng thế, cả hai người như phản xạ có điều kiện, cùng quay đầu nhìn về phía người vừa nói.
Hạ Quý Thần vừa mới tức giận rời đi, chẳng biết sao lại quay trở lại, cho dù anh đứng cách Quý Ức và Tô Hàn một khoảng cách nhưng Quý Ức vẫn ngửi thấy rõ mùi thuốc lá nồng nặc trên người anh.
Lúc nãy anh nổi giận rời khỏi đây, sau đó ra ngoài hút thuốc lá?
Chân mày Quý Ức khẽ nhíu một cái, sau đó chỉ thấy giọng nói Hạ Quý Thần truyền đến: “Anh và cậu ấy có chút việc cần, em ở nơi này đợi một chút.”
Nghe thấy giọng nói của Hạ Quý Thần, Quý Ức đang mãi nhìn anh, sau đó mới kịp phản ứng được lời anh đang nói là nói với cô.
Trên mặt anh hiện lên vài phần chăm chú.
Quý Ức cho rằng anh với Tô Hàn có chuyện quan trọng gì cần bàn nên nhẹ nhàng gật đầu.
Nhận được sự đồng ý của cô, Hạ Quý Thần mới nhìn về phía Tô Hàn: “Cậu đi theo tôi!”
Tô Hàn buồn bực lên tiếng: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Hạ Quý Thần thấy Tô Hàn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, chân mày khẽ chau lại. Anh lên tiếng, dùng hai chữ ngắn gọn nhưng giọng nói có vẻ uy hiếp hơn nhiều: “Đi ra!”
Tô Hàn không dám hỏi lại nữa, buông bình rượu xuống, vội vàng đứng lên.
Hạ Quý Thần đợi đến khi Tô Hàn đến gần cửa mới bước ra khỏi phòng.
---------------
“Sao vậy, anh Thần? Có chuyện gì không thể nói trong phòng? Tại sao phải đi ra ngoài?” -Tô Hàn đi đến bên người Hạ Quý Thần, vừa đi vừa hỏi.
Hạ Quý Thần giống như không nghe thấy câu hỏi của anh ta, cứ bước đi thẳng. Mãi cho đến khi đã cách phòng đặt một đoạn rất xa, Hạ Quý Thần mới dừng bước, ánh mắt mang theo vài phần gấp gáp nhìn Tô Hàn: “Tôi vừa mới ra ngoài, cậu đã nói gì với cô
ấy?”
Tô Hàn bị vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Quý Thần dọa sợ, trong lòng có chút bối rối, lắp bắp nói: “Không có... không có gì!”
Mi mắt Hạ Quý Thần khẽ giật giật.
Tô Hàn vội vàng lên tiếng, kể toàn bộ chuyện đã nói với Quý Ức cho Hạ Quý Thần nghe.
Nghe đến câu cuối cùng, Hạ Quý Thần xác định Tô Hàn không lắm miệng, nói ra việc Hạ Dư Quang – người cô thích đã mất, sau đó anh mới nhắm mắt lại, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tô Hàn và Hạ Quý Thần quen biết nhau nhiều năm, cho dù hắn rất hiểu anh nhưng nhìn phản ứng này của anh, thật sự làm cho hắn khó hiểu.
Khóe miệng Tô Hàn mấp máy, hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng: “Anh Thần, có phải anh sợ em nói ra cho cô ấy biết cô ấy chính là Khả Nhạc đúng không?”
Hạ Quý Thần nhìn Tô Hàn một cái, không trả lời lại. Sau đó sờ soạng trong túi quần, lấy ra bao thuốc lá rồi rút một điếu đưa cho Tô Hàn.
Tô Hàn không nhận, lại tiếp tục lên tiếng: “Anh Thần, tại sao anh không để em nói? Tại sao không cho cô ấy biết người năm đó anh lật toàn bộ trường học để tìm chính là cô ấy?”
Hạ Quý Thần vẫn không trả lời, anh cầm điếu thuốc nhét trong tay Tô Hàn đưa lên miệng mình rồi bắt đầu châm lửa.
“Anh Thần, em không hiểu, rõ ràng năm lớp mười hai anh đã quyết định thi vào trường cao đẳng sẽ thổ lộ với cô ấy. Việc này đã trải qua bốn năm, anh còn lo lắng điều gì? Vì sao không để cho cô ấy biết, người anh thích là cô ấy? Còn thích cô ấy rất nhiều năm như vậy?"