“Thật đúng là…”
Diễn văn khai mạc Wrap Party kết thúc, hai người ngồi trước mặt Quý Ức lần lượt rời đi.
Những lời trò chuyện vừa rồi của bọn họ, tất cả đều lọt vào tai Quý Ức. Cô tiếp tục ngồi tại chỗ thêm một hồi mới đứng lên. Lúc đi ngang qua chỗ trống lúc nãy, cô nghiêng nghiêng người nhìn về phía trước thấy trên ghế dựa dán tên: Tôn Chu Nam.
Thật sự đúng như lời bọn họ nói, là chỗ của Tôn tổng…
Quý Ức chuyển ánh mắt nhìn vòng quanh phòng tiệc, cô tìm vài vòng cũng không tìm thấy bóng dáng của Tôn Chu Nam.
… Vì vậy điều cô vừa nghe được đều là thật sao?
Hạ Quý Thần hỏi cô một câu có phải cô không thích Tôn tổng hay không, cô không trả lời, anh chỉ dựa vào phán đoán của mình đã đuổi hắn ra khỏi buổi tiệc?
Có người trong đoàn phim chạy tới nói chuyện với Quý Ức. Quý Ức lấy lại tinh thần, nhận một ly rượu trong tay người bồi bàn.
Mặc dù cô đang trò chuyện với mọi người, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của cô lại nhìn qua Hạ Quý Thần ở phía bên kia.
Chờ đến khi người vây xung quanh anh cuối cùng cũng tản đi, có lẽ giao tiếp khá mệt mỏi nên anh tìm một nơi để ngồi xuống.
Quý Ức lúc này mới ngắt lời một vài người đang nói chuyện với mình, khách sáo nói:
“Xin lỗi, tôi còn có việc.” - Rồi bước về phía Hạ Quý Thần.
Tiếng bước chân của cô rất nhẹ, nhưng khi cô bước đến bên cạnh anh vẫn nhận ra, tay xoa xoa ấn đường rồi buông xuống, quay đầu lại nhìn.
Anh nhìn thấy cô nhưng không nói, ngón tay khẽ chỉ chỗ trống bên cạnh mình, sau đó đặt tay lên ấn đường lần nữa.
Quý Ức hiểu ý anh muốn mình ngồi, cô khom người, đặt ly rượu lên trên bàn trà trước, sau đó vén làn váy của bộ lễ phục rồi ngồi xuống.
Yên lặng khoảng hai giây, Quý Ức lên tiếng hỏi: “Anh đuổi Tôn tổng sao?”
Hạ Quý Thần thờ ơ “Ừ” một tiếng, động tác xoa ấn đường vẫn không dừng lại.
Quý Ức nâng ly rượu lên nhấp nhẹ một ít, lắng tâm tình mình xuống, lại lên tiếng hỏi: “Anh cũng không muốn hỏi tôi lý do sao?”Đã sớm biết sự thật, nhưng vẫn vì một tiếng
“Ừ” thờ ơ này của anh khiến cho đáy lòng dậy sóng.
Không biết là Hạ Quý Thần quá mệt mỏi nên không lắng nghe lời của cô, hay là trong thời gian ngắn anh không kịp phản ứng với lời của cô. Động tác xoa ấn đường của anh ngừng lại, mang theo mấy phần nghi ngờ “Ừ!” một tiếng.
“Tôi nói, anh cũng không muốn hỏi tôi lý do sao? Ngộ nhỡ giữa tôi và Tôn tổng là lỗi của tôi thì sao?” - Quý Ức giải thích một ít chi tiết.
“À, em hỏi chuyện này à…” - Hạ Quý Thần buông tay trên ấn đường xuống, quay đầu đối mặt với ánh mắt của Quý Ức: “… Vậy trước tiên em trả lời tôi, có phải em không thích hắn hay không?”
Anh cũng đã đuổi người đi rồi, cô cũng không cần phải che giấu, Quý Ức khẽ gật đầu: “Phải!”
Hạ Quý Thần: “Đây là câu trả lời của tôi!”
Quý Ức không theo kịp nhịp của Hạ Quý Thần, cô sửng sốt.
Hạ Quý Thần đổi tư thế thoải mái hơn, nâng ly rượu trên bàn trà lên uống gần nửa ly. Anh nhìn Quý Ức vẫn chưa kịp phản ứng nên tiếp tục lên tiếng, giọng nói không hoảng hốt cũng không vội vàng. Phù hợp với tư thế ngồi buông thả lúc này của anh, cả người tăng thêm mấy phần lười biếng: “Không phải em đã hỏi tôi rằng có muốn hỏi em lý do hay không sao? Câu trả lời của em cũng là câu trả lời của tôi.”
- “Có phải em không thích hắn hay không?”
- “Phải!”
- “Đây là câu trả lời của tôi!”
Ngụ ý của anh là, nếu cô đã không thích Tôn tổng, vậy anh cần gì phải để cho Tôn tổng ở lại chỗ này. Còn lý do là gì anh vốn không cần quan tâm.