Cô gái nói nhiều như vậy, Hạ Quý Thần đều không lên tiếng. Có lẽ cô ấy sợ anh từ chối nên đưa tay ra kéo tay áo của anh, bắt đầu lắc lắc làm nũng, giọng nói uốn éo tựa như có thể chảy nước: “Quý Thần, cậu đồng ý với mình được không? Please, please…”
“Hạ Viện…” - Hạ Quý Thần bị cô quấn lấy, giống như thiếu kiên nhẫn nên hét to tên cô.
"Hóa ra cô gái này tên là Hạ Viện à? Cô ấy chẳng những đẹp người, ngay cả tên cũng dễ nghe như vậy…"
- Quý Ức từ nhỏ dù có gặp bao nhiêu phụ nữ ưu tú đến mức nào cũng chưa từng giống như bây giờ. Cô để ý đến tướng mạo, vóc người, giọng nói và thậm chí cả tên của cô gái này.
Tệ hơn nữa, ngay cả chính cô cũng không nhận ra được, trong vô thức lại có thể lưu ý hết tất cả những gì thuộc về cô gái có tên “Hạ Viện”.
Hạ Quý Thần người luôn không có tính kiên nhẫn lại không nổi giận với Hạ Viện. Anh chỉ hơi chau mày và lặng lẽ đẩy cánh tay sang một bên, nhẹ nhàng tách cánh tay đang kéo áo mình của Hạ Viện ra. Sau đó nhìn Quý Ức và tiếp tục nói với Hạ Viện: “… Mình giới thiệu với cậu một chút, cô ấy tên Quý Ức, là nghệ sĩ mới ký hợp đồng của công ty mình.”
Vừa nghe Hạ Quý Thần nhắc đến tên mình, Quý Ức ngay lập tức gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu và nhìn Hạ Quý Thần.
Tiếp xúc với ánh mắt của cô, Hạ Quý Thần chỉ nhìn cô và nói: “Cô ấy tên Hạ Viện, là con gái của giáo sư đại học của tôi, cũng là bạn thời đại học của tôi.”
"Hóa ra cô ấy có xuất thân từ trường đại học danh tiếng, nơi có đầy đủ các sinh viên tài năng, hơn nữa còn sinh ra trong gia đình học thuật. Đây chính là người con gái nổi danh trong truyền thuyết ư?"
- Với những lời của Hạ Quý Thần, bộ não của Quý Ức lại xoay quanh Hạ Viện một lần nữa.
Nghe Hạ Quý Thần giới thiệu xong, Hạ Viện ngồi trên ghế Sofa lâu như vậy rốt cuộc cũng chú ý tới Quý Ức. Cô quay đầu về phía Quý Ức, đầu tiên là nở một nụ cười tươi rói, sau đó vươn bàn tay ngọc
ngà thon thon về phía Quý Ức, thân thiện lên tiếng: “Quý tiểu thư... xin chào! Tôi tên Hạ Viện, rất hân hạnh được gặp cô!”
Sau khi hai người lịch sự bắt tay nhau, Hạ Viện và Quý Ức tiếp tục khách sáo trò chuyện đôi câu.Quý Ức nghe những lời của Hạ Viện cũng vội vàng ngẩng lên nhìn và mỉm cười lịch sự với cô ấy. Nhưng sau khi cô nghe những lời chào hỏi duyên dáng của Hạ Viện, không biết chuyện gì xảy ra, nụ cười trên mặt có chút gượng gạo. Cô sợ mình thất lễ đành cố gắng nâng khóe môi lên, cho nên những lời trong miệng khi tuôn ra có chút khô khan: “Xin chào, tôi tên Quý Ức!”
Từng câu của Hạ Viện đều không rời khỏi Hạ Quý Thần, không phải nói anh ở đại học rất xuất sắc như thế nào thì cũng nói anh ở đại học xảy ra một số chuyện lý thú ra sao…
Quý Ức không cùng trải qua thời gian học đại học của Hạ Quý Thần, cô không tiếp lời được, chỉ có thể treo một nụ cười yếu ớt và lắng nghe một cách nhạt nhẽo.
Lúc Hạ Viện nói tới chuyện Hạ Quý Thần đoạt giải thưởng ở đại học, quay đầu nhìn Hạ Quý Thần nở một nụ cười khác thường, vui vẻ lên tiếng: “Quý Thần, cậu biết không? Cách đây hai ngày cha mình có nhắc về giải thưởng lần đó của cậu đấy, ông ấy còn nói rằng cậu là người ưu tú nhất trong tất cả sinh viên của mình. Ông ấy rất nhớ cậu, luôn nhớ kỹ những lúc cậu có thời gian là đến nhà chơi cờ với ông ấy…”
Quý Ức không rõ mình như thế nào, khi nghe điều này, ngực như bị tắc nghẽn nghiêm trọng.
Bỗng nhiên cô không muốn ngồi ở đây nữa, giống như một kẻ ngốc vậy, lắng nghe họ nói về những điều mà cô thậm chí không biết.
Cô không đợi Hạ Quý Thần trả lời Hạ Viện, cướp lời nói trước: “Hạ đạo diễn, Hạ tiểu thư... Thật xin lỗi! Hai người trò chuyện tiếp, tôi qua bên kia một chút.”