Quý Ức ngừng thở, chăm chú nghe một lúc lâu, cách vách mơ hồ vọng đến tiếng nước chảy.
Tiếng nước chảy...
Quý Ức không tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua vòi hoa sen trên đỉnh đầu…
Có người đang tắm sao?
Phòng bên cạnh ngoại trừ Hạ Quý Thần cũng chỉ còn Hạ Viện mà thôi, bọn họ… tắm rửa để làm gì?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Quý Ức, ngay lập tức cảnh Hạ Quý Thần và Hạ Viện ôm hôn nhau lúc sáng cũng xẹt qua đầu cô.
Đầu ngón tay Quý Ức nhẹ run lên, cả người đứng sững ngay tại chỗ.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu, chăm chú nhìn vòi hoa sen một lúc lâu, mãi cho đến khi cổ họng có cái gì đó chua chua trào lên, cô mới từ từ cụp mắt, cúi đầu xuống.
Có lẽ bọn họ sẽ không làm những chuyện mà cô vừa nghĩ đâu, đúng không? Nhưng mà cô nam quả nữ ở chung phòng, còn tắm rửa… Vậy là thứ mà cô vừa thấy khi đi ngang cửa phòng Hạ Quý Thần, thứ nằm trong cái túi màu đen do nhân viên phục vụ đưa cho anh, chẳng lẽ… đó là áo mưa (*) sao?
Tim Quý Ức bất giác cảm thấy hơi đau, cô từ từ quay đầu, nhìn về phía vách tường đá cẩm thạch mà cô vừa áp sát người lúc nãy, quả thật bây giờ cô không có đủ cam đảm bước đến tiếp tục nghe thử động tĩnh ở cách vách.
Cô không rõ tại sao mình lại như vậy? Nhưng cô biết mình sợ, rất sợ biết được chuyện mà Hạ Quý Thần và Hạ Viện đang làm là giống với những gì cô nghĩ, là những chuyện kia…
Quý Ức đứng ngẩn người một lúc lâu trong bồn tắm, sau đó mời từ từ bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi đến bên giường, vừa ngồi xuống, ánh mắt cô lập tức dừng lại ở mặt tường phía sau tủ đầu giường.
Ở bên kia vách tường là giường của Hạ Quý Thần, anh và Hạ Viện đang ở đó…
Trong phút chốc, không khí trong phòng dường như bị loãng đi, mặc cho Quý Ức cố gắng như thế nào cũng không thể thở nổi.
Quý Ức cảm thấy nếu cô cứ ngồi ngẩn người ở đây, chắc chắn cô sẽ nổi điên lên mất, cho nên cô vụt đứng dậy, quơ lấy điện thoại di động, phiếu phòng cũng không cầm
mà tông cửa xông ra, chạy về phía thang máy.Vừa nãy, cô đã cố gắng hết sức nhưng cũng chỉ lờ mờ nghe được một ít tiếng nước chảy, cô hiểu rõ, chất lượng cách âm của các phòng trong khách sạn rất tốt, thế nhưng hiện tại cô lại cảm giác bên tai như đang vang lên tiếng thở dốc khiến cho người ta đỏ mặt, từng tiếng, từng tiếng truyền đến.
Trở lại với phòng tiệc ồn ào, nào nhiệt, rốt cuộc Quý Ức cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô bưng một ly rượu, chọn một góc vắng người, ngồi xuống.
Nhưng mà sự dễ chịu đó chỉ kéo dài được một phút đồng hồ, sau đó cô cứ mang tâm trạng thấp thỏm, nhiều lần liếc nhìn về phía thang máy.
Sao Hạ Quý Thần còn chưa xuống? Anh và Hạ Viện còn ở trên lầu sao?
Quý Ức vừa nghĩ vừa cầm ly rượu trút vào miệng.
Cô không biết rốt cuộc mình đã uống bao nhiêu rượu, chỉ cảm thấy nhân viên bồi bàn đưa từng ly như vậy rất phiền, cho nên dứt khoát bảo anh ta đem cho cô một chai lớn, sau đó cô ôm lấy chai rượu, bắt đầu uống.
Uống được khoảng một phần ba chai rượu, Quý Ức lôi điện thoại từ trong túi ra, nhìn thoáng qua phần hiển thị thời gian.
Cô đã đi xuống lầu được hai mươi phút rồi mà Hạ Quý Thần còn chưa xuống…
Rốt cuộc anh ta muốn làm loại chuyện không đứng đắn đó với Hạ Viện bao lâu?
Quý Ức nấc cục một cái, hai tay ôm chai rượu đổ vào miệng, có lẽ là uống quá nhanh nên cô bị sặc, lập tức buông chai rượu ra, khom người ho dữ dội…
---
Quan hệ giữa Hạ Quý Thần và Hạ Viện chưa bàn đến việc có thật sự tốt hay không, chỉ nói đến việc cô ấy là con của giáo sư của anh, vì nể mặt cha cô ấy, cho nên so với nhưng cô gái khác, anh có hơi khách sáo với cô ấy hơn một chút.
***
Chú thích:
(*) Áo mưa: Bao cao su.