Nói xong, Trần Bạch quay người đi về phía thang máy.
Còn chưa đi được hai bước, Trần Bạch chợt ngừng lại, quay đầu hỏi: “Hạ tổng, Quý tiểu thư kêu muốn mua một trăm cây bút xóa... thật sự mua một trăm cây à?”
“Một ngàn cây!” - Hạ Quý Thần nghiến răng nghiến lợi đáp. Sau đó khom người, ôm ngang cô gái đang giãy giụa điên cuồng kia lên, cất bước rời khỏi.
Lúc đi ngang qua Trần Bạch, bước chân Hạ Quý Thần có hơi chậm lại: “Thiếu một cây thì cậu cũng không cần quay lại!”
Nói xong, Hạ Quý Thần nhanh chân đi vào thang máy.
---
Hạ Quý Thần ôm Quý Ức, nhấn nút thang máy đi lên lầu. Bước ra khỏi thang máy, anh không tìm thấy phiếu phòng trên người cô, cho nên đành ôm cô vào phòng mình.
Sau khi đặt Quý Ức lên giường, Hạ Quý Thần lập tức nhấn nút điện thoại riêng đặt trên tủ đầu giường, bảo người mang lên một bát canh giải rượu.
Quý Ức say rượu nằm bẹp trên giường, hai mắt nhắm nghiền.
Sau khi Hạ Quý Thần buông ống nghe xuống, nhìn thoáng qua Quý Ức. Thấy cô nằm như vậy, sợ cô bị cảm cho nên anh vội lấy chăn đắp lên người cô.
Anh vừa giơ tay lên, Quý Ức mơ mơ màng màng ngửi thấy mùi nước hoa.
Mày cô nhíu lại, dùng sức ngửi, phát hiện mùi nước hoa càng lúc càng nồng hơn, cô mới từ từ mở mắt.
Hóa ra mùi nước hoa mà cô tìm nãy giờ ở đây...
Quý Ức nắm lấy vạt áo trước ngực Hạ Quý Thần, nâng mặt lên, dán sát lên người anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vừa chạm vào bờ vai anh, hơi thở phái nữ mang theo hương rượu ngọt ngào từng chút một phà vào cổ anh.
Hạ Quý Thần cứng người, giọng nói trầm thấp, có một chút khàn khàn vang lên: “Tiểu Ức, đừng làm... nhột!”
Cô không quan tâm đến lời của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn dán sát vào quần áo trên người anh, cọ qua cọ lại.
Cách một lớp chăn và quần áo, Hạ Quý Thần loáng thoáng cảm giác được nhiệt độ trên môi cô.Cái mũi của cô chạy dọc từ cổ anh xuống đến trước ngực,
sau đó dừng lại.
Hơi thở của anh trở nên gấp gáp, anh chống tay lên giường, không tự chủ được nắm chặt chăn.
“Tiểu Ức...” - Anh mở miệng lần nữa, giọng điệu khàn khàn khó tả.
Hạ Quý Thần chỉ vừa nói hai chữ thì chóp mũi Quý Ức lại cọ cọ vào ngực anh. Cảm giác tê dại phút chốc truyền đến, khiến cho anh im bặt.
Anh ngừng thở, căng cứng người, im lặng hai giây, mới vừa kiềm chế được dục vọng đang điên cuồng kêu gào trong người.
Hạ Quý Thần nuốt nước miếng một cái, vừa định mở miệng gọi tên cô, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe cô lẩm bẩm nói: “Thối quá...”
Thối quá? Cô đang nói anh sao?
Hạ Quý Thần nhíu chặt mày, cúi đầu ngửi ngửi vạt áo của mình.
Không có mùi gì lạ mà, sao cô lại nói anh thối?
Khi Hạ Quý Thần còn đang phiền não, cái mũi Quý Ức đã chuyển từ ngực anh xuống cánh tay. Sau đó dừng lại một chỗ, im lặng trong chốc lát, cặp chân mày xinh đẹp lại nhíu chặt lại, chán ghét nói: “... Thối chết đi được...”
Nói xong, Quý Ức duỗi hai tay ra, đưa đến trước ngực Hạ Quý Thần, muốn đẩy anh ra.
Có lẽ là do uống quá nhiều rượu mà sức lực của cô yếu như mèo, Hạ Quý Thần bị cô đẩy vẫn không mảy may lay động chút nào.
Chân mày cô nhíu chặt lại, sức lực trên tay càng tăng mạnh. Thấy anh vẫn không nhúc nhích, cô lại lẩm bẩm nói: “Anh né ra... tránh xa tôi ra một chút… Anh thối quá... thối chết đi được!”