Nhưng cô đâu quan tâm đến lời anh, trái lại cô càng cựa quậy nhiều hơn. Mà ngay cả lời nói của cô cũng khiến cho người ta mơ màng: “Sao cứ luôn nhô lên vậy chứ...”
“Tiểu Ức, đừng nhúc nhích!” - Bởi vì quá mức khó chịu, dày vò, giọng của Hạ Quý Thần càng to hơn.
“Anh hung dữ cái gì hả?” - Quý Ức bất mãn trừng Hạ Quý Thần một cái. Cô hồn nhiên không hiểu những lời của anh là có ý gì, trái lại càng cựa quậy nhiều hơn: “Anh muốn gì hả? Bảo tôi không nhúc nhích là tôi không được nhúc nhích à? Tôi cứ nhúc nhích đấy, thì sao...”
Cô vừa nói, vừa cảm thấy cựa quậy như vậy còn chưa đủ, nên vươn bàn tay nhỏ bé về phía bụng dưới của anh.
“Tiểu Ức!” - Anh lên tiếng can ngăn, nhưng anh còn chưa kịp đưa tay ra cản tay cô thì cô đã chạm vào nửa người dưới của anh.
Anh gần như không chút do dự vươn tay nắm lấy tay cô.
Dường như cô đoán được ý đồ của anh, biết anh muốn ngăn cản mình, cho nên cô gần như không hề đắn đo mà mạnh mẽ chạm vào anh.
Bụng của anh lập tức truyền đến một trận run rẩy. Ngay sau đó bàn tay đang vươn ra của anh cũng buông lỏng.
Anh có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, ngay cả không khí trong phòng cũng trở nên khô nóng.
Anh không tự chủ được nắm chặt tay, bởi vì cực lực khắc chế mà anh có thể nghe rõ tiếng “rôm rốp” phát ra từ khớp xương của mình.
Qua một lúc lâu, anh mới lên tiếng, thì thào nói: “Tiểu Ức... buông tay ra...”
Khi anh vừa nói xong, trong lòng xẹt qua một tia chờ đợi, hi vọng cô có thể nghe lời anh, buông anh ra, rời khỏi anh, càng xa càng tốt... Mặc dù khả năng tự chủ của anh tốt hơn nhiều so với những người khác, nhưng cô lại là khát vọng sâu sắc nhất trong lòng anh. Huống chi, ngay giờ khắc này, anh hiểu rõ ngọn lửa trong cơ thể anh như
muốn sắp nổ tung.
Hạ Quý Thần cảm giác nghẹn một cái, khuôn mặt điển trai thoáng qua vẻ thống khổ, anh mím chặt môi, mất một lúc lâu mới kiềm chế được ngọn lửa đang bùng lên bởi vì hành động của cô. Sau đó anh mở miệng, giọng nói khàn khàn lạnh nhạt xen lẫn sự vô lực: “Tiểu Ức, em còn như vậy thì anh sẽ làm em bị thương đấy...”Nhưng anh chờ, chờ mãi, cô vẫn không hề hay biết lòng anh, chỉ đáp lại một tiếng trong veo: “Không!” - Sau đó đầu ngón tay chợt nắm chặt hơn.
Đối với anh, cô là điều duy nhất mà anh khát vọng, một khi thứ khát vọng ẩn sâu trong lòng ấy bị mở ra, thì có nghĩa là không có cách nào dừng lại.
Anh muốn nhân cơ hội khi bản thân còn có một chút lý trí, ngăn cản chuyện đó xảy ra, dừng lại chuyện hôm nay giữa anh và cô tại đây, để cho tình bạn giữa họ vẫn tốt đẹp.
Nhưng cô uống nhiều như vậy, sao còn nghe ra được hàm ý trong lời nói của anh. Cô chỉ biết là anh đẩy cô ra, hơi rượu xông lên đầu, sự phản nghịch sâu trong lòng cô càng trào lên dữ dội. Cô càng lắc đầu và nói liên tục: “Không! Không! Không!”
Nơi mà cô chạm vào thật nóng, cho dù cách một lớp vải nhưng vẫn khiến lòng bàn tay cô có cảm giác như bị bỏng. Mồ hôi chảy ra, cô nhịn không được cọ cọ tay lên người anh, muốn lau sạch mồ hôi trong tay.
Động tác ngây ngô của cô khiến cho sự tự chủ của Hạ Quý Thần gần như vượt ngưỡng chịu đựng, hoàn toàn tan rã.
Anh đã đánh giá cao sự tự chủ của mình, hay là đánh giá quá thấp sự hấp dẫn của cô?