Quý Ức nằm bất động trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, lặng yên chờ đau đớn trôi qua, sau đó cô mới vén chăn, xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.
Bước vào nhà vệ sinh, cô chợt nhớ ra mình rời khỏi Thượng Hải rất gấp, không mang theo bất kỳ cái gì. Hiện tại, trong khách sạn, ngoại trừ một bộ quần áo vẫn bận trên người từ hôm trước thì không còn vật gì khác. Cô đã nghĩ thật kỹ, cô sẽ đối mặt với sự thật, cô muốn khi bước ra khỏi nơi này, Quý Ức vẫn sẽ là Quý Ức của trước kia, không có gì thay đổi.
Nghĩ vậy, cô lập tức mở di động, liên hệ với cửa hàng quần áo quen thuộc của mình, dặn bọn họ mang đến một bộ quần áo mới.
Cô cũng không quên liên hệ với cửa hàng mỹ phẩm, mua một bộ đồ trang điểm, bảo họ gửi đến khách sạn.
Sau khi cúp điện thoại, Quý Ức loay hoay trong nhà vệ sinh chốc lát, rồi bước ra, đi đến bên giường nằm xuống, cô cứ yên lặng nằm như thế, không nghĩ, cũng không làm gì cả. Khoảng một giờ sau, điện thoại riêng của khách sạn vang lên.
Là nhân viên lễ tân gọi đến, muốn xác nhận có đúng là cô đã đặt quần áo và đồ trang điểm hay không.
Cô đáp: “Phải!”
Quý Ức buông ống nghe xuống, khoảng ba phút sau, có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô bước ra mở cửa.
Nhân viên phục vụ đưa hai cái túi xách cho cô: “Tiểu thư, là đồ của cô.”
Quý Ức khẽ đáp “Cảm ơn”, sau đó đưa tay nhận lấy. Đợi đến khi nhân viên phục vụ đi khỏi, cô mới đóng cửa, đi vào nhà vệ sinh.
Cô xé bỏ gấy gói đồ trang điểm, đứng trước gương, thoa một lớp kem dưỡng bảo vệ da, rồi mới bắt đầu trang điểm nhẹ.
Quý Ức thay quần áo mới, quan sát một lượt trước gương, sau khi xác nhận tất cả đã ổn, cô mới bước bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, rồi đi xuống lầu.
Đi đến quầy lễ tân, cô lấy ra phiếu phòng, yêu cầu trả phòng.
Nhân viên lễ tân hỏi cô ở phòng số mấy, sau đó kiểm tra trên máy tính trong giây lát, rồi cầm điện thoại liên hệ
cho nhân viên buồng, xác định đã kiểm tra phòng xong, lúc này, cô ấy mới làm thủ tục trả phòng cho Quý Ức.
Ký tên xong, Quý Ức gật đầu xem như đáp lại nụ cười mỉm cùng với câu nói “Hoan nghênh quý khách quay lại lần sau” của nhân viên lễ tân, rồi mang theo đồ đạc bước ra cửa.
Đứng trước cửa khách sạn, cô lấy điện thoại di động ra, vừa định gọi xe thì mắt liếc thấy cách đó không xa có một bóng người đang đi về phía mình.
Động tác trên tay cô bỗng dưng khựng lại, chăm chú nhìn vào màn hình vài giây, rồi mới từ từ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy dây đeo đỏ trên cổ tay của người vừa đến, cả người cô cứng đờ, đứng sững tại chỗ.
Là người mà suốt hai ngày đêm, kể từ khi cô chạy trốn khỏi Thượng Hải cho đến bây giờ, vẫn chưa thấy mặt... Hạ Quý Thần.
Trên người anh vẫn mặc bộ quần áo mà tối hôm qua cô đã thấy trong video do Đường Họa Họa gửi đến. Tóc của anh trông còn rối hơn so với khi nhìn trong video, chẳng lẽ là sau khi cô bỏ đi, anh vẫn không hề chợp mắt một chút nào sao? Quầng thâm trên mắt anh... rất đậm.
Sắc mặt anh rất tệ, trên cái cằm vốn trơn nhẵn giờ lún phún râu.
Cả người thoạt nhìn vô cùng chán chường và mỏi mệt, hoàn toàn mất đi vẻ ngoài kiêu ngạo thường ngày.
Lúc đứng cách Quý Ức khoảng một mét, Hạ Quý Thần ngừng bước.
Mặc dù chỉ mới có hai ngày không gặp, nhưng cứ có cảm giác đã xa cách mấy đời.
Anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, xác định cô không có gì khác thường, rồi mới ngẩng lên, đối mặt với cô, cất giọng gọi: “Tiểu Ức.”
Giọng của anh khàn khàn xen lẫn một chút xa xăm khó tưởng.