Chương 41: Ở nơi nhìn thấy được (1)
- Editor: Hồng Phan – Virgo
- Beta: Stuki ^^
Quý Ức cả người không nhúc nhích, chỉ hơi dùng lực đem cổ tay trong lòng bàn tay của hắn rút ra, cũng không quay đầu nhìn Hạ Quý Thần mà cất bước rời đi.
Cô tỉnh táo và bình thản khiến cho lửa giận của Hạ Quý Thần chẳng những không có giảm bớt ngược lại càng nồng nặc. Hắn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, muốn ép xuống sự nóng nảy trong lồng ngực nhưng vừa mở mắt ra lại nhìn thấy xấp tiền cô đặt ở trên giường, đáy lòng nhất thời lửa giận càng kịch liệt hơn. Hắn quay đầu thấy bóng lưng Qúy Ức sắp biến mất tại cửa phòng ngủ chợt mất khống chế, hướng về phía Thím Trương rống lên: “Còn đứng ở chỗ này làm gì? Nhanh tới phòng ngủ đem những đồ vật cô ta vừa chạm qua tất cả đều vứt hết! Bẩn chết …”
Cuối cùng một chữ “được” còn chưa nói ra, ánh mắt hắn thấy Qúy Ức hơi khựng lại, liền im lặng không nói nữa.
Thím Trương sợ hãi đến nỗi một chữ “Dạ” cũng chưa nói, vội vội vàng vàng chạy đến mép giường, bắt đầu kéo ga trải giường, vỏ chăn thay đi.
Hạ Quý Thần mặt đầy âm hàn đứng trong phòng ngủ, cho đến khi dưới lầu truyền đến tiếng cánh cửa bị kéo ra rồi bị đóng lại, hắn mới xoay người rời đi phòng ngủ tiến vào thư phòng. Đại khái là tâm tình như cũ vẫn còn đang buồn bực, hắn đem cửa đóng thật mạnh, vang lên tiếng đinh tai nhức óc.
Ngồi ở trước bàn đọc sách, Hạ Quý Thần mở máy vi tính ra, nhìn chằm chằm màn hình không quá hai phút, liền đem máy vi tính đóng lại.
Hắn dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, mặt không cảm xúc yên lặng một hồi, đột nhiên ngồi thẳng người cầm điện thoại di động lên, mở WeChat tìm một lát, cuối cùng đầu ngón tay dừng lại ở trên tên của Đường Họa Họa, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn là gửi đi một tin nhắn.
____
Quý Ức đi vòng vo một lúc lâu trong tiểu khu mới tìm được cửa ra.
Từ trong tiểu
khu đi ra, cô đi tới ven đường, vừa định vẫy một chiếc xe taxi, lại nghe thấy có người gọi mình: “Tiểu Ức?”
Quý Ức ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Họa Họa đứng ở ven đường đối diện.
...
Tối hôm qua bụng đau quằn quại như vậy, hôm nay mặc dù đã không còn đáng ngại nhưng Quý Ức cũng không dám xem thường, cùng Đường Họa Họa chạm mặt trò chuyện đôi câu, sau vẫn là quyết định đi một chuyến đến bệnh viện gần đấy.
Đường Họa Họa trùng hợp không có việc gì, nghe cô nói phải đi bệnh viện, liền nhiệt tình đi cùng cô.
Từ bệnh viện đi ra, đã là bốn giờ chiều.
Lúc trở lại ký túc xá, đại khái là do bị bệnh, Qúy Ức uống thuốc xong nằm xuống liền ngủ.
Lúc tỉnh lại bên ngoài trời đã tối, Bạc Hà không biết đi đâu, chỉ có Đường Họa Họa đang đeo tai nghe nằm trên giường, thỉnh thoảng cười ngây ngô một chút, không cần nhìn Quý Ức cũng biết cậu ấy nhất định là đang chơi game.
Thời điểm Quý Ức xuống giường đi vệ sinh, Đường Họa Họa mới phát hiện cô tỉnh rồi, đem tai nghe bên trái tháo xuống hướng Quý Ức hỏi: “Tiểu Ức, cậu đã tỉnh?”
“Ừm.” Quý Ức đáp một tiếng.
Đường Họa Họa nhìn Qúy Ức rồi dùng cằm hất về phía cái bàn một cái: “Tiểu Ức, lúc nãy tớ thấy cậu đang ngủ, không có đánh thức, nghĩ sau khi tỉnh cậu có khả năng sẽ không xuống căn tin, vì vậy liền mang cho cậu một chút đồ ăn.”
Quý Ức lúc này mới nhìn thấy trên bàn của nàng đặt hai hộp giữ ấm, cô hướng về phía Đường Họa Họa nói một tiếng cám ơn, sau đó liền tiến vào phòng vệ sinh.