Nghe Hạ Quý Thần gọi mình, Quý Ức mới ý thức được bản thân bị ảnh hưởng quá nhiều bởi một câu nói của anh. Cô vội nuốt nước miếng một cái, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Sau đó, vừa ép buộc lý trí của mình trở về, vừa nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Quý Thần, mở miệng nói: “Chuyện xảy ra đêm đó, không phải lỗi của anh... Anh nói anh có thể chịu trách nhiệm, thật sự khiến tôi rất vui, nhưng mà... thực xin lỗi...”
Câu kế tiếp còn chưa kịp nói ra, Quý Ức đã cảm thấy dường như có cái gì đó hung hăng bóp chặt tim cô, tàn nhẫn giày vò từng chút một.
Tay cô không tự chủ xiết chặt mép bàn, Quý Ức cố gắng duy trì thái độ và giọng nói bình thường, tiếp tục lên tiếng: “... Hạ Quý Thần, tôi không thể đồng ý.”
Đúng vậy, cô không thể đồng ý, cũng không có quyền đồng ý...
Rõ ràng đây chính là những lời trong lòng cô muốn nói... Nhưng khi nói ra miệng, sao lại cảm giác đau lòng đến thế?
Thậm chí, so với đêm hôm qua, khi cô quyết định chuyện giữa cô và Hạ Dư Quang, còn đau hơn...
Quý Ức cảm thấy rất đau, cô cứ ngồi như vậy, thở cũng không dám, bởi cô sợ bản thân sẽ để lộ ra thái độ khác thường trước mặt Hạ Quý Thần. Nhưng cho dù cố kiềm chế thế nào đi nữa, đầu ngón tay cô vẫn không nhịn được run lên từng hồi.
Cô cứ cho rằng, loại đau đớn đến tận xương tủy này sẽ chấm dứt sớm thôi. Nhưng cô lại không ngờ, đau đớn không giảm đi, mà mỗi lúc một tăng dần, bắt đầu từ ngực, chạy dọc theo mạch máu, lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể cô.
Thật khó hiểu... Sao cô lại cảm thấy đau như vậy? Đêm hôm qua, cô đau là vì cô quan tâm anh Dư Quang, cô yêu thích anh, nhưng lúc này, cô đau...
Những ý nghĩ này vừa vụt qua, Quý Ức lập tức cảm thấy đầu mình trống rỗng.
Dường như
cô bị ai đó điểm huyệt, cứ ngồi ngây ra đấy, không nhúc nhích. Ước chừng ba mươi giây sau, hàng lông mi thật dày mới khẽ lay động, cô chớp chớp mắt, một đáp án mà cô không thể không thừa nhận, cứ thế từng chút, từng chút tràn ngập trong suy nghĩ: Hình như cô có hơi động lòng với anh.
Rõ ràng là ba tháng trước, cô còn hận anh thấu xương, thầm cầu nguyện vĩnh viễn không phải gặp anh.
Thế nhưng... Rốt cuộc là tất cả đã bắt đầu thay đổi từ lúc nào?
Là từ khi cô tự làm mình bị thương để hãm hại Thiên Ca, lúc đó, cô nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh?
Hay khi cô thấy anh chưa dùng bữa nên ma xui quỷ khiến mang cơm trứng chiên lên phòng anh, rồi nghe anh nói câu “Có thể cho tôi ôm em một cái không?”
Hoặc có thể là khi dùng bữa cùng anh và Mập ở Tây Hồ, đêm đó, cô nghe Mập kể rất nhiều chuyện về anh, nên cô mới thật sự hiểu được con người anh?
Cũng có thể là vào sáng ngày kế tiếp, khi anh đặt ba phần tư liệu trước mặt cô, hỏi cô có bằng lòng tin tưởng anh không?
Rốt cuộc là khi nào... Từ khi nào mà cô bắt đầu có cảm tình với anh... bắt đầu rung động?
Quý Ức cố gắng nghĩ, nghĩ mãi vẫn không có đáp án cụ thể. Nhưng cô lại biết rất rõ, mặc kệ cô có muốn hay không, hoặc là nói, dù cho cô không đủ can đảm đối mặt với sự thật, thì cô cũng không thể không thừa nhận, cô động lòng với anh.
Hóa ra, là động lòng...
Tuy rằng Quý Ức không hề phát giác được bản thân đã động lòng với anh, nhưng mà hành động của cô đã lặng lẽ tố cáo suy nghĩ chân thật nhất ở sâu trong lòng cô.