Hạ Quý Thần nghe được câu hỏi của Quý Ức thì cúi đầu, gõ lên bàn phím một chữ, rồi gửi đến điện thoại của cô: “Ừm!”
Đơn giản chỉ một chữ nhưng đủ để Quý Ức hiểu rõ. Cảnh đẹp khiến cho người ta mê muội mà cô vừa được nhìn thấy là do anh cố tình chuẩn bị cho cô.
Bảy năm, chuyện đã qua bảy năm rồi mà “anh Dư Quang” vẫn còn nhớ rõ.
Lập tức cô cảm thấy vô cùng cảm động, vô số cảm xúc quay cuồng trong lòng cô. Mất một lúc lâu, Quý Ức mới miễn cưỡng nói: “Đã nhiều năm như vậy, không ngờ là anh Dư Quang vẫn còn nhớ rõ?”
Không phải Hạ Dư Quang nhớ rõ, là Hạ Quý Thần nhớ rõ... Từng chuyện về thời niên thiếu của cô, chỉ cần anh nhìn thấy, thì anh đều nhớ rành mạch.
Ví dụ như là năm học cấp ba, cô và anh không quen. Nhưng anh biết cô thường xuyên đến nhà anh, cho nên mỗi ngày sau khi tan học anh luôn ưu tiên trở về nhà.
Thật ra là bởi vì cô cho nên anh mới ở nhà, nhưng lúc nào anh cũng giả bộ không để ý, cứ giả vờ chăm chú chơi Game.
Mỗi một câu nói, một động tác của cô trong nhà anh, anh đều lưu ý. Cho nên khi anh nghe cô nói rất nhiều lần với anh Dư Quang rằng cô hi vọng có thể xem cảnh thả đèn Khổng Minh phồn thịnh như trong phim, thì anh bắt đầu lên mạng tìm tòi. Đến khi biết Ký Châu có tổ chức lễ hội hoa đăng, anh lập tức nói cho Hạ Dư Quang biết. Bởi vì anh không thân với cô, cho nên không thể nào rủ cô đi được.
Trên đường từ Ký Châu trở về, cô nói bảy năm sau, khi cô tốt nghiệp đại học, cô nhất định phải đến xem cảnh phồn thịnh như vậy một lần nữa.
Mặc dù anh chuyên tâm lái xe chở bọn họ, một câu cũng không nói, nhưng anh vẫn luôn quan sát cô thông qua kính chiếu hậu.
Anh nhìn thấy Hạ Dư Quang dùng ngôn ngữ của người câm điếc để nói chuyện với cô: “Được, bảy năm sau anh đi với em!”
Bởi vì Hạ Dư Quang không thể nói chuyện, nên một ít ngôn ngữ của anh cô có thể hiểu, cô gật đầu, vui vẻ nói:
“Được! Được! Anh Dư Quang, chúng ta hẹn bảy năm sau cùng đến đây ngắm hội hoa đăng.”
Khi đó, anh cứ ngây thơ cho rằng cô vui là bởi vì nhìn thấy cảnh đẹp. Sau này anh mới hiểu, có lẽ là bởi vì Hạ Dư Quang hứa sẽ đi cùng nên cô mới vui vẻ như vậy.
Hạ Quý Thần thu lại suy nghĩ đã sớm bay xa của mình, nhìn vào điện thoại, bắt đầu gõ tiếp: “Anh đã đồng ý với em, bảy năm sau sẽ cùng em đi xem hội thả đèn Khổng Minh. Nưng tiếc là mấy năm trước, trong lúc Ký Châu tổ chức thả đèn, đã không cẩn thận gây ra hỏa hoạn, làm rất nhiều người bị bỏng. Cho nên lễ hội ở đó bị cấm tổ chức. Anh đành dẫn em đến chỗ này, để thực hiện chuyện mà chúng ta đã ước hẹn bảy năm trước.”
Đúng vậy, anh thật sự đã hứa hẹn với cô, song đó lại chỉ là lời hứa hẹn một phía từ anh.
Lúc đó, anh vừa lái xe vừa nhìn cô và Hạ Dư Quang nói chuyện với nhau, trong lòng anh đã âm thầm quyết định. Bảy năm sau, dù Hạ Dư Quang có nhớ hay không nhớ, anh cũng nhất định sẽ dẫn cô đi xem đèn trời một lần nữa.
Bảy năm sau, cho dù là dùng thân phận của người đàn ông cô yêu mà thực hiện lời ước hẹn với cô, thì anh cũng xem như đã hoàn thành lời hứa mà anh đã thầm hứa với cô.
Tin nhắn của “Hạ Dư Quang” gửi đến lần này có hơi dài, phải mất một lúc, Quý Ức mới xem xong.
Một lời hứa hẹn bâng quơ lúc cô còn trẻ, “anh Dư Quang” lại khắc sâu trong lòng như vậy, thật giống với... Hạ Quý Thần. Lúc cô và Hạ Quý Thần ở Tây Hồ cô từng nói, khi làm con gái không vui, muốn dỗ cô ấy thì nên mua son môi. Một đêm kia, cô uống say, nói với anh rằng anh làm cô không vui, vậy mà anh lại thật sự mua tặng cô son môi chất đầy cà phòng.
Vốn trong lòng tràn đầy cảm động, nhưng hình ảnh Hạ Quý Thần đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến cho tâm trạng Quý Ức thoáng chốc rơi xuống đáy vực.