Nếu như là hai ngày trước, khi cô còn chưa ý thức được mình động lòng với Hạ Quý Thần, nghe anh nói những lời này, mặc dù cảm thấy phân vân bởi chuyện xảy ra đêm đó với Hạ Quý Thần, cảm thấy không công bằng với anh, nhưng anh cố chấp như vậy, có lẽ cô sẽ bị anh lay động. Sau đó thuận theo lòng mình, nghĩ sẽ đối xử tốt với anh gấp bội để đền bù thiệt thòi mà cô đã gây ra cho anh vì một đêm sai lầm kia và cuối cùng là xúc động nhất thời mà gật đầu đồng ý với anh.
Nhưng bây giờ... đã quá muộn. Không phải là cô không muốn đáp ứng anh, mà là cô không thể...
Quý Ức mấp máy môi, cúi đầu, đang chuẩn bị gõ chữ thì lại thấy tin nhắn của “Hạ Dư Quang” gửi qua: “Mãn Mãn, anh cam đoan, anh không ngại, mặc kệ nỗi khổ tâm của em là gì, anh cũng không để ý, nếu như một ngày nào đó, anh làm trái lời, ắt sẽ bị trời phạt!”
Rõ ràng là cô không đúng, sao lại giống như anh đã phạm sai lầm thế này?
Vốn dĩ Quý Ức đã cảm thấy vô cùng áy náy với Hạ Dư Quang, lúc này cô càng thêm hổ thẹn.
Không được, cô không thể dây dưa mãi với anh như vậy, nói không chừng một chút nữa cô sẽ bị anh làm dao động.
Huống chi, cô đã sớm có quyết định, cô cũng đã làm theo quyết định của mình, từ chối Hạ Quý Thần, vậy thì bây giờ, cô càng không thể thay đổi vì Hạ Dư Quang.
Nghĩ đến đó, Quý Ức lại bắt đầu gõ chữ trên màn hình: “Thực xin lỗi, anh Dư Quang, em không thể đáp ứng anh.”
Cùng với từng ký tự hiển thị trên màn hình, Quý Ức mỗi lúc một cảm giác rõ ràng hơn đau nhức tận sâu trong lòng mình, trái tim cô đang kêu gào dữ dội.
Cô ép buộc bản thân quên đi những đau đớn đó, tiếp tục gõ từng chữ một bằng ngón tay run rẩy của mình: “Dù cho anh không để
ý, nhưng em vẫn không thể đáp ứng anh. Anh Dư Quang, là em không tốt, em không xứng, anh đừng nói thêm gì nữa, em đã quyết định rồi. Thực xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, anh Dư Quang, nếu như có thể, em hi vọng sau khi hủy bỏ hôn ước, chúng ta ít liên hệ với nhau thì tốt hơn.”
Gõ đến đây, trong mắt Quý Ức đã hoàn toàn phủ kín sương mù, khiến cho cô không thể nhìn rõ màn hình. Quý Ức cắn răng, cố gắng gõ tiếp những chữ cuối cùng: “Nếu như có thể, tốt nhất là đừng nên liên hệ với nhau nữa.”
Quý Ức cũng không dám nhìn lại tin nhắn mình vừa gõ xong, ngay khi đặt một dấu chấm cuối cùng, cô liền gửi đi. Cũng mặc kệ “Hạ Dư Quang” bên cạnh có nhận được hay không, cô đã nhanh chóng đứng dậy, run giọng nói một câu “Tạm biệt”, sau đó vội cầm lấy túi xách, quay đầu đi xuống núi, không cho mình bất kỳ một cơ hội đổi ý nào.
Đi chưa được nửa mét, nước mắt đã trào ra từ khóe mắt cô.
Quý Ức giơ tay lên, lau lung tung hai bên má, đồng thời, bước chân cô càng nhanh hơn.
Đường núi uốn lượn, ánh sáng lờ mờ, Quý Ức bước đi lảo đảo, trên đường cô bị té ngã hai lần, nhưng cô lại không hề cảm thấy đau đớn một chút nào, vẫn cố chấp đi nhanh về phía trước.
Cô mang giày cao gót, nên bước chân không vững, ngay khi té ngã một lần nữa, cô liền dứt khoát ném giày đi, bước chân trần lảo đảo đi xuống núi, mặc kệ lòng bàn chân đau nhức vì bị sỏi đá cứa vào.
Ở bãi đỗ xe dưới chân núi có hai chiếc xe, một trong hai chiếc có bật đèn bên trong, tài xế đón cô lúc nãy đang ngồi trong xe nghịch điện thoại.
Bởi vì đang tập trung nên tài xế nọ không chú ý đến cô, cho đến khi cô đi đến cạnh xe, đưa tay kéo cửa, lúc này, tài xế mới phát hiện khác thường, lập tức quay đầu nhìn về phía cô.