Bác sĩ nhanh chóng xuất hiện tại phòng bệnh.
Suốt quá trình bác sĩ kiểm tra nhiệt độ cơ thể, huyết áp, và đặt một số câu hỏi... Hạ Quý Thần không có bất kỳ phản ứng nào. Anh vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, nhìn chằm chằm về phía Quý Ức, giống như một con rối, mặc cho bác sĩ thích làm gì cũng được.
“Buổi tối lại truyền thêm một bình dịch dinh dưỡng nữa, sau đó tiêm một mũi hạ sốt...” - Bác sĩ thu hồi nhiệt kế, quay sang căn dặn y tá phụ trách phòng của Hạ Quý Thần. Sau khi y tá nọ gật đầu nói một tiếng “Được”, ông mới nhìn về phía Quý Ức: “... Cô nhớ nhất định phải cho Hạ tiên sinh uống thuốc đúng giờ.”
“Tôi đã biết, cám ơn bác sĩ!” - Quý Ức mỉm cười đáp.
Bác sĩ cũng không nói gì thêm, mà quay sang Hạ Quý Thần khách sáo nói: “Hạ tiên sinh, tôi có việc xin đi trước, nếu cậu cảm thấy không thoải mái ở đâu, thì cứ gọi cho tôi.”
Hạ Quý Thần vẫn giữ nguyên tư thế cũ, dường như không hề nghe bác sĩ nói. Anh không hề rời mắt khỏi Quý Ức, cũng không có ý định mở miệng
Quý Ức sợ bác sĩ khó xử, cô vội nói: “Bác sĩ, tôi biết rồi! Có chuyện gì... tôi sẽ liên hệ cho ông ngay.”
Bác sĩ mỉm cười đáp lại Quý Ức, không nói gì thêm, ông cùng y tá bước ra khỏi phòng bệnh.
Quý Ức đi theo sau tiễn ông.
Đợi bác sĩ đi khỏi, Quý Ức cũng không vội quay vào phòng, mà lấy điện thoại, gọi cho thím Trương.
Bởi vì đang là mùa hè, ở trong bệnh viện cũng khó bảo quản thức ăn. Lại không biết khi nào Hạ Quý Thần mới tỉnh lại, nên cô đã bảo thím Trương mang thức ăn về nhà.
Hạ Quý Thần nằm mê man cả ngày, rốt cuộc bây giờ đã tỉnh. Cô vẫn nhớ lời dặn của Trần Bạch, cho nên liền tranh thủ gọi điện bảo thím Trương nhanh chóng mang thức ăn tới.
Sau khi cúp điện thoại, Quý Ức quay trở vào phòng, đóng cửa lại, cô liếc nhìn Hạ Quý Thần một cái. Thấy anh vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, yên lặng nằm trên giường, cô mới cất bước đi đến
cạnh giường bệnh.
Ngồi xuống cái ghế đặt ở cạnh giường, Quý Ức thấy Hạ Quý Thần vẫn không nói gì, cô liền chủ động mở miệng giải thích sự xuất hiện của mình ở đây: “Sáng nay, khi tôi gọi điện cho anh... anh bị té xỉu, nên tôi tới đây trông anh.”
Nghe được lời cô nói... khuôn mặt cứng đơ của Hạ Quý Thần có hơi giật giật.
Quý Ức lại nói tiếp: “Lúc sáng, Trần Bạch nhận được điện thoại báo là công ty có việc gấp. Có thể anh ấy phải đi công tác, hiện tại Hàn tổng lại đang nằm viện, cho nên tôi ở lại đây.”
Từng câu từng chữ của Quý Ức không nhanh không chậm vang lên trong phòng bệnh, ánh mắt vốn mờ mịt, không có tiêu cự của Hạ Quý Thần cũng dần dần hội tụ lại.
Ngay khi Quý Ức vừa nói xong, anh dùng sức bấm vào lòng bàn tay một phát. Cảm giác đau đớn truyền đến, khiến cho anh hoàn toàn tin tưởng cảnh tượng trước mắt không phải là ảo giác, mà thật sự tồn tại.
Lập tức, vô số cảm xúc trào lên trong lòng anh “không dám tin, kinh ngạc, vui mừng…” Mất một lúc lâu sau anh mới bình tĩnh lại.
Thật ra anh cũng không rõ Quý Ức vừa nói những gì, anh chỉ biết là cô đang nói chuyện với anh, nên anh khẽ gật đầu xem như đáp lại. Sau đó lại tiếp tục nhìn cô, cảm giác hoảng hốt lúc trước lại lần nữa ùa về.
Dù cho cả hai rất ăn ý không đề cập đến chuyện xấu hổ ở Thượng Hải một tháng trước, nhưng không khí vẫn không tránh khỏi có hơi mất tự nhiên.
Hiện tại, hai người mặt đối mặt, ở chung một chỗ. Sau khi cô nói xong, Hạ Quý Thần cũng không nói lời nào. Phòng bệnh phút chốc trở nên vô cùng yên tĩnh, khiến cho Quý Ức càng thêm bối rối.