“Đường đường là Hạ tổng, bữa ăn khuya lại là cơm cho bé?”
Càng nhìn tấm hình kia, Hàn Tri Phản càng cười dữ dội, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Mãi một lúc sau, anh mới ngưng cười, sau đó vuốt vuốt bụng vì cười quá mà co rút đến đau. Vừa định tìm điện thoại thì liếc mắt thấy nó đang nằm trong bồn cầu.
-----
Hạ Quý Thần thấy Hàn Tri Phản mãi vẫn không trả lời tin nhắn của mình, anh liền khóa điện thoại ném sang một bên.
Sau khi anh ăn xong, thím Trương thu dọn bàn cơm, xách lồng cơm ra về. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hạ Quý Thần và Quý Ức.
Quý Ức nhớ lời bác sĩ dặn, sau khi ăn xong khoảng nửa giờ thì cô cho Hạ Quý Thần uống thuốc, rồi nhấn chuông gọi y tá đến đổi bình dịch cho anh.
Hạ Quý Thần vẫn chưa hết sốt, trạng thái tinh thần vốn không tốt, bên trong thuốc hạ sốt lại có chất gây ngủ. Cho nên sau khi đổi bình dịch xong, chỉ một lát sau anh đã nặng nề thiếp đi.
Quý Ức sợ sau khi bình dịch hết thì máu sẽ chảy ngược lên ống tiêm, nên cô không dám ngủ.
Đêm càng sâu, cô càng thêm mệt mỏi. Quý Ức đi vào nhà vệ sinh lấy nước lạnh rửa mặt. Sau khi quay ra, cô sợ mình ngủ quên, nên liền lấy tai nghe trong túi xách ra nghe nhạc để phấn chấn hơn.
Nghe đến bài thứ tư, thì bên tai vang lên một giai điệu quen thuộc.
Sao trong điện thoại di động của cô lại có bài này?
Quý Ức sửng sốt một giây, cúi đầu nhìn bốn chữ “Phạm vi vài dặm” hiển thị trên màn hình điện thoại. Cô mới sực nhớ đêm sinh nhật của cô, sau khi nghe Hạ Quý Thần hát bài này, lúc quay trở về khách sạn, cô đã lên mạng tìm rồi Download xuống di động của mình.
Nghe được khoảng nửa bài, cô đưa mắt nhìn ca từ trên màn hình di động một lúc, sau đó vô thức quay sang nhìn khuôn mặt đang say ngủ
của Hạ Quý Thần.
Đêm dài yên tĩnh, trong phòng bệnh chỉ còn mình cô đang thức, nên cô có thể thoải mái nhìn anh, bước chân cũng vô thức đến gần anh hơn.
Có lẽ là do ngủ mê man suốt một ngày, cho nên vẻ mặt anh hiện tại tốt hơn rất nhiều so với lúc sáng.
Lông mi của anh rất dài, làn da nhẵn mịn, không thấy lỗ chân lông. Môi anh rất mỏng, có độ cong mềm mại, lúc không mở miệng nói chuyện lại mang cho người ta cảm giác dịu dàng ngoài ý muốn. Quý Ức ngơ ngẩn nhìn... Bên tai cô rõ ràng đang nghe bài hát gốc, nhưng chẳng hiểu sao lại có cảm giác như là đang nghe Hạ Quý Thần hát trong đêm sinh nhật đó.
Cô cứ đứng yên nhìn anh như vậy, cho đến lúc anh đột nhiên lẩm bẩm cái gì đó. Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng trong phòng bệnh yên tĩnh lại nghe được khá rõ ràng. Quý Ức hoàn hồn, lúc này cô mới phát hiện, chẳng biết từ khi nào, mày anh nhíu chặt có vẻ rất đau đớn, bờ môi không ngừng run rẩy.
Quý Ức vội tháo tai nghe xuống, vươn tay sờ trán Hạ Quý Thần. Sau khi xác định đầu anh không quá nóng, cô mới thở phào một hơi.
Nhưng Quý Ức còn chưa kịp thu tay về thì chợt nghe Hạ Quý Thần thì thào nói: “Đừng... đừng rời khỏi anh...”
“Anh ấy đang nói mớ sao?” - Suy nghĩ này vừa vụt qua trong đầu Quý Ức thì Hạ Quý Thần lại tiếp tục nói mớ: “... Đừng đi! Đừng... đừng rời khỏi anh...”
Anh càng nói càng kích động. Đến cuối cùng, anh chợt giơ tay lên, nắm lấy bàn tay cô vẫn còn đặt trên trán anh, chưa kịp rút đi.