Hạ Quý Thần nghe được lời của giám đốc Lâm, anh vẫn không có ý định mở miệng.
Từ lúc nhận được điện thoại của Trang Nghi, anh đã lập tức quay trở về, bay suốt mười ba giờ liền, đến tám giờ sáng nay mới đáp xuống phi trường thủ đô Bắc Kinh.
Vừa xuống phi cơ, anh cũng không trở về nhà mà chạy thẳng đến công ty
Lúc anh và Trần Bạch vừa bước vào sảnh công ty thì đụng phải Trình Vị Vãn, hôm nay cô ấy đến công ty để tham gia hội nghị công bố kịch bản. Trình Vị Vãn đang nói chuyện phiếm với nhân viên lễ tân, nên cũng không chú ý đến anh và Trần Bạch. Mãi đến khi nhân viên lễ tân nhìn thấy anh xuất hiện ở công ty, vô cùng kinh ngạc lên tiếng chào hỏi, thì Trình Vị Vãn mới quay đầu nhìn về phía anh và Trần Bạch.
Tuy nhiên, so với sự hốt hoảng của nhân viên lễ tân thì Trình Vị Vãn có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, dường như cô đoán được lý do vì sao anh trở về lúc này. Trình Vị Vãn đứng thẳng người lên, bước đến trước mặt anh rồi nói: “Tiểu Ức cũng đến công ty, bị giám đốc Lâm gọi đến, hiện đang ở phòng họp số hai.”
Chân của Quý Ức đã bị trật rồi, sao hôm nay còn đến công ty?
Nghe xong, một câu anh cũng không nói với Trình Vị Vãn, mà trực tiếp bước vào thang máy đi lên lầu.
Từ trong thang máy đi ra, anh bỏ qua những lời chào hỏi của nhân viên mà bước thẳng đến phòng họp số hai, nhưng còn chưa kịp đẩy cửa ra thì đã nghe được tiếng của giám đốc Lâm vọng ra từ bên trong: “Không ép cô ta đi, thì ép ai đi?”
Mặc dù anh không biết trong phòng họp đang xảy ra chuyện gì, nhưng anh có dự cảm tuyệt đối không phải là chuyện tốt, cho nên liền đẩy cửa bước vào.
Nhìn vẻ mặt của ba người Quý Ức, Trang Nghi và giám đốc Lâm hiện tại thì có thể khẳng định đã có xung đột xảy ra...
Hạ Quý Thần tiếp tục nhìn chằm chằm giám đốc Lâm trong chốc lát nhưng anh vẫn không nói lời nào. Cuối cùng, ánh mắt anh rơi vào tập tài liệu đặt trước mặt Trang Nghi.
Anh không nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trần Bạch.
Trần Bạch lập tức
bước lên trước cầm lấy tập tài liệu kia rồi đưa mắt nhìn.
Trần Bạch nhanh chóng khép tập tài liệu lại, anh nhìn thoáng qua giám đốc Lâm, rồi mới quay đầu nói với Hạ Quý Thần: “Hạ tổng, xấp tài liệu này là tài liệu hủy bỏ hợp đồng.”
Tài liệu hủy bỏ hợp đồng?
Hạ Quý Thần nhíu mày, một lúc sau, anh giật xấp tài liệu trong tay Trần Bạch.
Anh mở ra, nhìn không quá ba giây liền ném tập tài liệu đó lên bàn, nhìn chằm chằm vào giám đốc Lâm, giọng anh lạnh đi: “Chuyện gì xảy ra?”
Khóe môi giám đốc Lâm giật giật, cô ta không đáp mà cụp mắt xuống.
Hạ Quý Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào giám đốc Lâm, đợi trong chốc lát thấy cô ta vẫn không có ý định mở miệng, anh cũng không tiếp tục hỏi cô ta nữa mà trực tiếp nhìn về phía Quý Ức, so với giọng điệu nguội lạnh khi nói chuyện với giám đốc Lâm, thì giọng anh lúc này có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều: “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”
Nghe Hạ Quý Thần hỏi, Quý Ức nhanh chóng liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống chân.
Không phải là cô làm giá không chịu nói, mà là cô thật sự không biết phải nói với Hạ Quý Thần như thế nào, dù sao lời của giám đốc Lâm cũng quá mức khó nghe, khiến cho cô không cách nào mở miệng.
So với lúc đợi giám đốc Lâm trả lời, thì lúc này, Hạ Quý Thần có vẻ nhẫn nại nhiều hơn.
Anh không thúc giục Quý Ức mở miệng, những người khác cũng không dám lên tiếng, toàn bộ phòng họp phút chốc rơi vào im lặng.
Qua một lúc lâu sau, Hạ Quý Thần mới chấp nhận bỏ cuộc, anh quay sang Trang Nghi ngồi bên cạnh Quý Ức: “Trang Nghi! Cô nói cho tôi biết... cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?”