Editor:jenni.
Beta: Stuki^^
Quý Ức không nói chuyện, mặt mỉm cười nhìn Thiên Ca xoay người rời đi, thẳng đến khi thân ảnh cô ta hoàn toàn biến mất không thấy, sâu trong đáy mắt loát ra sự lạnh lùng lại sắc bén.
Cô cũng không phải là cùng Thiên Ca nói giỡn, cô muốn lấy lại vị trí của cô.
Quý Ức cô tuyệt không phải cái loại bị người khi dễ mà không đánh trả, ở trong từ điển của cô chỉ có bốn chữ: Có thù tất báo.
Cô tuyệt đối không cho phép Thiên Ca độc chiếm phòng làm việc(đoàn làm phim riêng) nguyên bản thuộc về cô kia, không cho cô ta quá cao ngạo mà lại không để ai vào mắt.
Cô sẽ dùng hết toàn lực, đem Thiên Ca cùng Tạ Tư Dao thiếu cô, tất cả đều làm bọn họ nhổ ra.
Mặc kệ là vị trí đại tỷ giới giải trí, hay là phòng làm việc, cũng hoặc là nói hào quang hiện tại bọn họ …… Cô hết thảy đều phải làm mấy người họ xuống đài!
Công ty Lương đạo diễn rất gần nhà Quý Ức, lần trước về nhà, Quý Ức không cẩn thận đem hộp cơm để ở trong nhà, trong khoảng thời gian này dùng đều là dùng chung với Đường Họa Họa, cho nên cô tra khỏi công ty, đứng ở ven đường bắt xe taxi, trực tiếp trở về nhà.
Ăn xong cơm chiều, Quý Ức xem thời gian thấy còn sớm, nằm trên ghế, xem TV.
Mẹ cô cắt chút hoa quả, để ở trước mặt cô, đi theo cô nhìn TV một lát, sau đó bỗng nhiên như là nhớ tới cái chuyện gì, quay đầu hỏi Quý Ức: “Tiểu Ức, Quý Thần gần đây có khỏe không?”
Theo câu hỏi này của mẹ,bên tai Quý Ức chợt liền vang lên kí ức ngày hôm qua khi ở tong nhà của Hạ Quý Thần, không thể hiểu hắn vì sao trở mặt, ném cho cô câu nói kia: “Tôi cảnh cáo cô, về sau đừng để tôi nghe bất luận chuyện gì của tôi từ miệng cô!”
Quý Ức cầm tăm xỉa răng, động tác chọc quả táo bỗng dưng dừng lại, có điểm không muốn trả lời mẹ cô.
“Tiểu Ức?! Mẹ hỏi con có nghe không?!” Mẹ Quý Ức xem con gái nửa ngày không lên tiếng, ngữ điệu
tăng thêm rất nhiều.
Quý Ức chậm rì rì đem miếng táo nuốt xuống sau, mới không tình nguyện trả lời: “Khá tốt.”
Mẹ Quý nhìn ra được con gái chỉ trả lời cho có lệ:“Ây ya, dựa vào con cũng không đáng tin cậy.”
Quý Ức cho rằng việc này đã qua, ai ngờ giây tiếp theo, mẹ cô lại mở miệng: “Lúc trước con ở Tô thành,dì Hạ đối với con chiếu cố như vậy, hiện tại Quý Thần ở Bắc Kinh, chúng ta cũng không thể cái gì cũng không làm. Cho nên, Tiểu Ức, không phải con cùng Quý Thần ở rất gần sao? Vừa vặn lúc con đi, đem một chút đồ ăn dinh dưỡng mà mẹ cố ý chuẩn bị cho cậu ấy, con mang qua đi.”
Quý Ức theo bản năng mà cự tuyệt: “Con không biết hiện tại hắn ở nơi nào.”
Dừng một chút, Quý Ức lại bổ sung: “Hơn nữa cách thức liên lạc con đều không có, vả lại ngay cả bóng dáng cậu ta con còn không thấy,đưa như thế nào ……”
Quý Ức nói còn chưa nói xong, mẹ cô liền bắt đầu cầm di động của bà, nhấn nhấn trên màn hình, sau đó di động trong tay Quý Ức “Leng keng” vang lên, cô cúi đầu, nhìn thấy là tin nhắn của mẹ, một dãy mười con số.
Cho dù mẹ không nói, cô cũng biết, đây là số điện thoại của Hạ Quý Thần.
Quý Ức hiểu mẹ mình, bà muốn làm việc gì, không ai có thể cự tuyệt, cùng với mẹ dây dưa như vậy, còn không bằng trước thuận theo ý tứ bà.
Cùng lắm thì cô đem thực phẩm dinh dưỡng trở lại ký túc xá, đưa Bạc Hà cùng Đường Họa Họa ăn……
Quý Ức tính như ý, mới vừa nghĩ tới nửa, di động trong tay cô liền bị mẹ lấy mất rồi, cô còn không có phản ứng lại đây là chuyện như thế nào, mẹ cô liền cầm di động của cô, tay mắt lanh lẹ bấm số gọi đi: “Quý Thần a,cô là Quý bá mẫu của con đây, mẹ của Tiểu Ức.”