“Cô nói tôi là một kẻ không có chí cầu tiến, nhưng một ngày nào đó, cô sẽ bị kẻ không có chí cầu tiến như tôi đạp xuống!”
“Hôm nay cũng là một ví dụ khá tốt đấy! Những thứ lúc trước cô dựa vào tôi mà có được, tôi sẽ từng chút từng chút khiến cho cô mất đi chúng!”
“Giống như Trình Kha vậy, bởi vì tôi quen biết anh ta, nên tôi sẽ khiến cô vì tôi mà mất đi tất cả cơ hội hợp tác cùng anh ta! Trình Kha chỉ là bắt đầu, kế đến còn có những người khác, ví dụ như nam nhân vật chính mà tôi từng hợp tác bốn năm trước, người hiện nay vẫn thỉnh thoảng tương tác với cô trên weibo đó! Thậm chí tôi còn nghe nói Đới La đã cùng cô quay phần sau của bộ phim nữa mà!”
Quý Ức vốn không muốn nổi giận với Thiên Ca, nhưng khi nghe câu “Hèn hạ” kia, thì lửa giận trong cô lại bùng lên.
Thời niên thiếu, cô đã từng đối xử thật lòng với cô ta, nhưng hôm nay, đối với cô ta, trong lòng cô chỉ có hận.
Trên đời này, ai gây sự với cô, có lẽ cô cũng có thể bỏ qua, nhưng chỉ có Thiên Ca, cô không tha thứ được, cũng không thể nào tha thứ.
Bởi vì đã bỏ ra quá nhiều, cho nên khi bị phản bội thì càng để tâm nhiều hơn.
Nói xong, Quý Ức không cho Thiên Ca bất kỳ cơ hội phản ứng nào, đã muốn cúp điện thoại.
Nhưng mà khi cô vừa định buông tai nghe xuống thì bỗng nhiên có một bàn tay ngăn cản cô.
Quý Ức ngẩn người, quay đầu thì nhìn thấy Hạ Quý Thần, chẳng biết anh đã xuống xe, đi đến cạnh cô từ lúc nào.
Cô mấp máy môi định nói gì đó với anh, nhưng anh đã giơ tay ngăn lại, sau đó anh lấy điện thoại trong túi quần ra, bấm gọi.
Quý Ức nhíu mày, hành động kỳ quái của Hạ Quý Thần khiến cô vô cùng khó hiểu. Kế đó, cô lại thấy Hạ Quý Thần cầm ống nghe của điện thoại công cộng đưa lên bên miệng, sau đó anh bắt đầu nói chuyện vào điện thoại di động của mình, giọng anh rất nhẹ: “Trần Bạch à? Cậu liên hệ với Đới La, tôi muốn để anh ta hợp
tác với Quý Ức, cùng tham gia quay bộ phim Thịnh Đường Phong Vân...”
Đợi Trần Bạch đáp xong, Hạ Quý Thần mới chịu dập máy điện thoại công cộng, đồng thời anh cũng tắt di động của mình. Sau đó, anh quay sang Quý Ức, thờ ơ nói: “Lên xe.”
Nói xong, Hạ Quý Thần đi trước, bước đến cạnh xe.
Quý Ức vẫn tiếp tục đứng trong buồng điện thoại công cộng, một lát sau, cô mới kịp hiểu ra hành động của Hạ Quý Thần là có ý gì.
Cô vừa hung hăng nói muốn đạp đổ Thiên Ca, muốn đoạt Đới La từ cô ta, ngay lúc đó, Hạ Quý Thần ngăn cô cúp điện thoại, rồi anh gọi cho Trần Bạch, bảo rằng muốn mời Đới La hợp tác quay phim cùng cô.
Anh làm vậy là muốn giúp đỡ cô, đâm thêm một dao nữa để hành hạ Thiên Ca. Nhưng mà lần này, hình như anh đâm có hơi sâu...
Mặc dù không thấy mặt cô ta, nhưng Quý Ức có thể khẳng định được Thiên Ca không chỉ tức điên lên thôi đâu.
“Quý Ức.” - Đi đến cạnh xe, Hạ Quý Thần mới phát hiện ra là Quý Ức không đi cùng mình, anh lập tức quay đầu gọi tên cô.
Quý Ức hoàn hồn, cô vội chạy đến cạnh anh.
Hạ Quý Thần giúp cô mở cửa. Lúc ngồi vào xe, cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Hạ Quý Thần, cuộc gọi vừa nãy của anh có phải là cố ý nói cho Thiên Ca nghe không? Khẳng định là cô ta sẽ tức chết mất!”
Hạ Quý Thần không đáp, chỉ khom người, giúp cô cài dây an toàn, sau đó anh mới vòng qua ghế lái, ngồi vào xe.
Lúc Hạ Quý Thần khởi động xe, Quý Ức quay người nhìn anh, không nén được vui sướng nói: “Hạ Quý Thần, anh có biết là cơn tức này em đã nghẹn bao lâu không? Hôm nay xem như được hả giận!”
“Lần trước, lúc em bị trật chân, cô ta đã gọi điện đến châm chọc em, hành động của em lúc nãy gọi là gậy ông đập lưng ông đấy!”